- Lâu rồi không gặp , Tư Kỳ Phong !!! - Chất giọng cao vút như gió xé , Tư Mã Thiên nhìn hắn khẽ nhếch môi . Khóe miệng ngày càng đậm . Màu hổ phách tinh anh đối diện với màu đỏ sẫm của hắn , chúng khẽ lướt qua người con gái tao nhã đang thiêm thiếp ngủ say trên vòng tay cường tráng của Phong . Đôi mắt khẽ lóe lên tia khó đoán ...
Tư Mã Thiên bước tới gần , muốn nhìn gương mặt Như Quỳnh gần thêm chút nữa , khẽ nhíu mày . Hừm, gương mặt này có chết anh cũng không bao giờ quên được ! Kiếp trước anh ta sai lầm để mất cô, kiếp này đừng hòng cô trốn thoát khỏi anh . Đôi mắt hổ phách ánh lên tia giảo hoạt ...
Thấy Tư Mã Thiên nhìn chằm chằm vào Như Quỳnh , Tư Kỳ Phong hận 1 nỗi không thể móc mắt hắn đem quăng ra cho chim ăn . Hắn bất giác siết chặt tay lại , đôi mày kiếm chau lại , ánh mắt đỏ rực không che giấu được sự tức giận . Mã Thiên nhìn hắn bật cười , tiếng cười quỷ dị đầy xấu xa , anh ta nhìn Phong , nụ cười quen thuộc luôn chiếm hữu nơi khóe môi :
- Ngươi đang làm đau cô ấy ! Sao lại siết chặt tay như thế chứ ? - Tư mã Thiên từ từ bước lại gần Phong , khóe môi ngày càng đậm . Anh ghé vào tai hắn mà nói khẽ - Hay là nhà ngươi đang sợ điều gì đó ?...
BỐP !
Cú đấm mạnh mẽ của Phong hạ thẳng vào mặt Thiên vô cùng chuẩn xác . Tư Mã Thiên lạng choạng , choáng váng với cú đấm quá đẹp của Tư Kỳ Phong . Cánh môi bạc rỉ máu , anh ta giơ tay khẽ quệt vệt máu càng nổi bật trên nước da trắng của anh ta toát lên vẻ ma mị . Tư Kỳ Phong tay nắm thành quyền , những tia sét sáng chói quấn lên bàn tay hắn . Đôi mắt hóa đỏ sẫm , bóng tối che lấp . Khuôn mặt lạnh lùng không biểu lộ chút cảm xúc nào . Như Quỳnh vẫn ngủ say không hay biết . Hắn hơi ôm chặt cô , nghiến răng nhìn Tư Mã Thiên :
- Đừng để ta thấy ngươi dán đôi mắt ghê tởm ấy lên người của Như Quỳnh nữa ...
- Ha ha ha , ghê tởm ? Ngươi nói ta ghê tởm ? ... Ha ha ha ... Vậy ngươi , những hành động của ngươi , có ghê tởm không ? - Tư Mã Thiên bật cười . Gió khẽ rít qua tán lá , trời trong vắt quang đãng ban nãy đang bị mây đen che lấp . Đôi mắt hổ phách của Tư Mã Thiên sẫm tối lại chứa đậy một màn sương mờ ảo , không biết hắn đang nghĩ gì . Âm khí trên người anh ta càng tỏa ra dày đặc . Khóe môi bạc lạnh lùng ngày càng đậm dần . Vạt áo bay bay trong gió . Trông Tư Mã Thiên lúc này vừa mang vẻ tiêu soái tao nhã , vừa mang vẻ chết chốc lãnh khốc .
Khuôn mặt Phong vẫn lạnh tanh , hắn khẽ nhếch môi cười lạnh , phất tay . Ngay tức khắc một luồng sét đánh xẹt qua người Tư Mã Thiên , cắt nát một bên tóc của anh ta . Tư Mã Thiên vẫn cười , nhưng nó hàm chứa một cơn giận khủng khiếp sắp bùng nổ . Chất giọng tao nhã của anh ta vẫn đều đều :
- Tư Kỳ Phong , đừng bức ta ra tay !....
- Nếu ngươi có khả năng , cứ việc ! - Tư Kỳ Phong nhướng mày , khóe môi nhếch lên đầy khinh bỉ .
Tư Mã Thiên tức lộn ruột . Shit , anh nhìn qua Như Quỳnh vẫn đang ngủ đó . Gương mặt thiên thần khiến anh không bao giờ quên được . Đuôi mắt giật giật vài cái , anh bặm môi nghiến răng mà nói :
- Hôm nay , ta tha cho ngươi vì có Như Quỳnh ở đây ! Ta không muốn làm cô ấy bị thương ! - Nói đoạn , thân ảnh tiêu soái biến mất trong làn khói đen mịt mù bay đi . Chất giọng cao vút lộ vẻ bỡn cợt còn văng vẳng -Ta sẽ giành lại Như Quỳnh bằng mọi giá ...A ha ha ....
Tư Kỳ Phong ôm chặt Như Quỳnh , khẽ áp má cô vào vai hắn , tham lam hít hà hương thơm dịu ngọt toát ra từ cơ thể của cô làm cho hắn dần bình tĩnh trở lại . Đôi mắt đỏ nhắm nghiền , trái tim hắn quặn đau , cảm xúc từ đâu dào dạt ùa tới dâng trào lên rồi lại đập vào mảnh tối trong tâm hồn hắn , đắng nghét ! Đôi môi bạc mỏng bị hắn cắn nát đến tươm máu . Đầu Phong không ngừng suy nghĩ về người con gái này . Nhìn cô ngủ thiếp trong vòng tay của hắn cứ như tiểu thiên sứ trắng muốt tinh khiết , còn hắn lại là ma quỷ dơ bẩn vẩn đục . Hai người như hai thái cực trái ngược nhau . Như âm khí và dương khí hoàn tục luôn tranh đấu , xâu xé lẫn nhau .
- Tôi phải làm sao với em đây, Như Quỳnh ? - Một giọt nước mắt trong veo khẽ rơi xuống đất . Chất giọng trầm trầm chất chứa những cảm xúc lạ lẫm . Vừa bất an , vừa có cảm giác mất mát ...
Tư Kỳ Phong bế Như Quỳnh lên rồi bước đi về tòa lâu đài sừng sững . Bỏ lại sau lưng đó là một đôi mắt hổ phách sắc sảo khẽ mỉm cười :
- Trò chơi của chúng ta , bắt đầu đi chứ nhỉ ?.........
Một cơn giông đang kéo đến gần ...............!!!