Tôi không ngờ sẽ gặp lại Cố Ninh ở đây.

Chúng tôi chỉ ở cạnh mấy tháng mà xa nhau đến tám năm, mong muốn tìm được cậu ấy thuở ban đầu đã phai nhạt theo năm tháng xa cách, vậy mà trong tôi vẫn bận lòng về cậu tới giờ này.

Cậu ngồi cạnh họ hàng của cô dâu, đang nói chuyện vô cùng vui vẻ với bọn họ. Nụ cười của cậu vẫn khiến người khác cảm thấy thoải mái, trên sống mũi là một cặp kính gọng mỏng, cả người trông thanh thoát, dịu dàng. Các đường nét trên khuôn mặt cậu rõ ràng hơn, tóc cũng cắt ngắn hơn, vóc dáng nhìn mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Những năm qua cậu thay đổi thật nhiều nhưng dường như những điều khiến tôi khắc sâu trong lòng lại chẳng có gì khác trước.

Hôn lễ bắt đầu, cô dâu chú rể khoác tay đi vào lễ đường, trao nhẫn và ôm hôn trong tiếng hoan hô của mọi người. Tôi thấy Cố Ninh cũng đang vỗ tay mỉm cười hạnh phúc nhìn cặp đôi. Khi cậu cười má trái có một lúm đồng tiền, tôi đã từng vì trêu cậu mà dùng ngón tay chọt vào.

Cố Ninh cười lên rất đáng yêu, thế nhưng dáng vẻ cậu khóc lại càng khắc sâu trong tâm trí tôi hơn.

———-

Đến học kì hai của lớp mười hai Cố Ninh mới chuyển đến trường tôi. Bởi vì công tác của cha mẹ nên từ khi còn nhỏ Cố Ninh đã theo hai người đi nơi khác sinh sống, đến cuối cấp mới buộc phải quay về nguyên quán để thi tốt nghiệp trung học. Ngày đầu tiên sau khai giảng, sáng sớm chủ nhiệm lớp đã dẫn cậu vào để cậu tự giới thiệu bản thân, có lẽ lúc đó tôi đã buồn ngủ đến mức chẳng còn ấn tượng gì về những điều cậu nói.

Trong lớp không còn chỗ trống cho Cố Ninh ngồi nên lớp trưởng dẫn cậu đến văn phòng khoa để cậu nhận một cái bàn mới, từ nay ngồi phía sau lưng tôi.

Tiết tiếp theo cậu ấy nói câu đầu tiên với tôi, giọng điệu cẩn thận, khẩu âm hơi khác so với người ở đây: “Cậu ơi, cậu có thể ngồi nghiêng sang một chút được không?”

Tôi khá cao nên có lẽ đã chắn mất tầm nhìn của cậu ấy, vậy nên tôi dịch ghế và ngồi hẳn sang phải để cậu có thể nhìn rõ bảng đen.

“Cảm ơn cậu.” Cố Ninh lại nói với tôi.

Tôi không nhịn được quay đầu lại nhìn cậu ấy, lần đầu tiên thực sự nhìn rõ mặt cậu. Cố Ninh có khuôn mặt điển hình của một học sinh xuất sắc, trắng trẻo, gương mặt không có nét nổi bật, còn đeo một cặp kính nhìn rất có phong độ của người trí thức.

Tôi vò tóc, trả lời cậu: “Không có gì đâu, cậu cứ tự nhiên.”

Cố Ninh mỉm cười với tôi, trông vừa thận trọng vừa ngại ngùng.

Trước khi chúng tôi trở nên thân quen thì cậu ấy đối với ai cũng rất câu nệ và e dè. Tính cậu vốn hướng nội lại còn là người mới xa lạ với hoàn cảnh xung quanh, không có bạn bè, thậm chí còn không có bạn cùng bàn. Lớp mười hai luôn phải học tập căng thẳng, mọi người cũng đã qua cái tuổi sẽ tò mò chú ý đến một học sinh chuyển trường, điều này khiến cậu càng trở nên vô hình. Gần như cả ngày cậu không nói một câu, cho dù là tôi cũng thường xuyên quên mất sự có mặt của cậu ấy.

Học kì hai lớp mười hai, hai tiết thể dục mỗi tuần gần như là khoảng thời gian duy nhất để chúng tôi thả lỏng. Lúc này trong giờ học không có giáo viên hướng dẫn, mọi người tranh thủ lúc này để sinh hoạt tự do, chơi bóng, chạy nhảy, nói chuyện tình tứ, đương nhiên cũng có người chọn quay về lớp học tiếp tục mải miết làm đề.

Bình thưởng sau khi giải tán thì tôi và mấy đứa bạn trong lớp đều chơi một trận bóng rổ, thế nhưng gần đây có một cậu bạn được cử đi trao đổi nên không đến lớp nữa. Tôi thấy mấy đứa chia ra số lượng thành viên ở hai đội không đều thì ôm bóng buồn bực, đột nhiên liếc thấy bóng dáng Cố Ninh ở bên cạnh, tôi liền nảy ra một ý.

Cậu ấy đứng một mình ở chỗ cả lớp vừa xếp hàng, không tìm được người cùng sinh hoạt với mình, hình như cậu cũng không biết là có thể tùy ý quay về phòng học, cứ ngại ngùng đứng ở nơi đó.

Tôi cảm thấy cậu ấy rất đáng thương nên nghĩ ra một trò đùa nhỏ, tôi lặng lẽ đi đến sau lưng Cố Ninh rồi đánh nhẹ vào người cậu. Cậu giật mình ngạc nhiên nhưng không có vẻ tức giận mà chỉ tròn mắt nhìn tôi, vậy nên tôi cười tươi rói rồi hỏi cậu ấy: “Này, cậu có muốn chơi chung không?”

Tôi không gọi tên vì lúc đó thậm chí đến tên cậu là gì tôi còn không nhớ.

Cậu cũng cười: “Được!”

Cố Ninh chơi bóng rổ không tốt cũng không tệ lắm, ít nhất thì cậu cũng giúp chúng tôi có đủ số người. Chỉ qua mấy chục phút và sự bắt đầu này khiến chúng tôi trở nên thân thiết hơn, trong giờ học tôi thường xuyên nói chuyện với cậu ấy, tiết thể dục cũng hay cùng cậu ấy chơi bóng. Khi ấy tôi còn là một chàng trai tràn đầy sức sống, kể cả luyện đề gian khổ cuối cấp cũng không vùi dập được tinh thần tuổi trẻ.

Mỗi khi trò chuyện với Cố Ninh thì tôi luôn nói mãi không ngừng, tôi kể cho cho cậu ấy nghe về những điều hay ho ở trường, về những thần tượng mà tôi vô cùng yêu thích, hay thậm chí là những lời phàn nàn nhàm chán về kỳ thi và bài tập làm mãi không hết. Tôi chỉ lo một mình lải nhải, chẳng nhận ra lúc đó mình là một đứa phiền nhiễu đến mức nào. Vậy mà Cố Ninh vẫn kiên nhẫn yên lặng lắng nghe tôi nói, thỉnh thoảng còn gật đầu phụ họa, vẻ mặt lúc nào cũng chăm chú và nghiêm túc, đôi lúc lại nói vài điều về bản thân hoặc kể cho tôi nghe về cuộc sống ở thành phố khác của cậu ấy.

Tính tình Cố Ninh rất tốt, mặc dù tôi chưa bao giờ kiếm chuyện chọc tức cậu ấy nhưng tôi có thể cảm nhận được cậu là người hiếm khi tức giận. Tôi rất thích cảm giác khi ở cùng cậu, không chỉ vì Cố Ninh hiền lành dễ thương mà còn vì cậu ấy có thể giúp tôi giải những bài toán khó, và cũng vì câu nói tôi là người bạn đầu tiên mà cậu có khi ở đây.

Người bạn đầu tiên – thân phận này không hiểu sao lại lấp đầy lòng hư vinh trong tôi, mỗi khi nhớ lại bản thân từng giúp cậu thoát khỏi tình cảnh xấu hổ lẻ loi thì tôi lại thấy có một chút xíu cảm giác được làm anh hùng.

Trong kì thi thử đầu tiên của học kì hai, Cố Ninh nằm trong top năm của lớp, tôi biết cậu học giỏi nhưng không ngờ lại giỏi đến thế, hiển nhiên chủ nhiệm lớp cũng không ngờ tới, thế là sau khi thông báo thành tích cậu liền được chuyển chỗ từ hàng dưới cùng lên gần bảng đen.

Tôi hơi buồn khi Cố Ninh bị chuyển chỗ, trong phạm vi hai mét xung quanh tôi thì cậu ấy là người tôi quý mến nhất, chỉ có điều một lớp nhiều người đến vậy, tôi cũng chỉ quan tâm đến chỗ ngồi của Đàm Phỉ. Đàm Phỉ là bạn gái mà tôi thích thầm, mặc dù gọi là “thầm” nhưng hầu như ai cũng biết tôi thích cô ấy, hơn nữa tôi còn cảm giác được là cô ấy cũng để ý đến tôi.

Tôi đã sớm lên kế hoạch tỏ tình với Đàm Phỉ ngay sau khi tốt nghiệp nên chỉ mong kỳ thi tốt nghiệp đến càng nhanh càng tốt.

Sau khi chuyển chỗ thì rốt cuộc Cố Ninh cũng có bạn cùng bàn, quan hệ giữa cậu và những bạn học xung quanh không tồi – tính tình cậu tốt như vậy, hiển nhiên là chỉ cần có thời gian tiếp xúc thì đều dễ dàng nói chuyện, nhưng có vẻ cậu không định để bạn học nào thay thế vị trí của tôi, dù sao thì tôi cũng là người bạn đầu tiên của cậu hay thậm chí người bạn thân duy nhất. Sở dĩ tôi có thể tự tin như vậy vì sau mấy tuần ngắn ngủi, tôi nhận ra rằng cậu ấy đối xử với tôi nhiệt tình hơn hẳn những người khác, thậm chí còn có chút ỷ lại mơ hồ.

Mặc dù chúng tôi ngồi xa nhau nhưng lại càng thân thiết hơn trước. Buổi chiều sau khi tan học chúng tôi sẽ hẹn nhau cùng ăn cơm, ăn cơm xong thì cùng nhau đến lớp học tiết tự học buổi tối, hết tiết học thì tôi sẽ đạp xe đèo Cố Ninh ra trạm xe bus rồi mới vòng về nhà.

Vào một tối cuối xuân đầu hạ, khi Cố Ninh đang ngồi sau lưng tôi thì bỗng nhiên thở dài: “Nếu con đường này dài hơn thì tốt biết mấy.”

Tôi không thể hiểu được: “Thế thì không phải đường về nhà sẽ xa hơn hả?”

“Không sao, dù sao tớ cũng không thích về.”

Tôi nhớ Cố Ninh từng nói cậu ấy đang sống cùng chú bèn không nhịn được hỏi: “Nhà chú cậu đối xử với cậu không tốt sao?”

Cố Ninh suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời: “Không có, thế nhưng từ nhỏ đến giờ tớ rất ít khi gặp bọn họ nên không thân quen gì nhiều, giờ lại ở nhà họ cứ thấy kiểu gì ấy, khi nói chuyện luôn có cảm giác lúng túng ngại ngùng, tớ còn chẳng biết phải nói những chuyện gì với họ.”

Tôi phản bác: “Tớ thấy cậu nói nhiều mà.”

Giọng của Cố Ninh vang lên xen lẫn tươi cười: “Đấy là vì tớ ở cạnh cậu.”

Nghe vậy tôi cũng cười. Chúng tôi ở phương Nam, trong không khí luôn đầy hơi nước ẩm ướt, khi màn đêm phủ xuống thì khắp nơi sẽ là sương mờ bay quanh, làn sương lành lạnh hòa quyện với hương hoa xoài thơm dịu thoang thoảng. Trong ấn tượng của tôi, đây chính là hương vị của những kỷ niệm giữa tôi và Cố Ninh.

Đầu tháng năm, trong những phút tập hợp đầu giờ của tiết thể dục, giáo viên thông báo với chúng tôi rằng chỉ còn nốt hôm nay là khóa học của lớp tôi sẽ kết thúc. Trong tiết thể dục cuối cùng của cấp ba nhìn ai cũng buồn phiền, mọi người đều mất đi sự hăng hái tập luyện thường ngày và chẳng lén lút bỏ tiết, tất cả cùng ngồi trên bãi cỏ thì thầm tâm sự.

Cố Ninh ngồi bên cạnh tôi, cậu lấy MP3 từ trong túi ra rồi đưa cho tôi một bên tai nghe. Tôi cầm lấy đeo vào, bên tai vang lên giọng nữ đang hát trữ tình, tôi rất thích giai điệu nhẹ nhàng này bèn hỏi Cố Ninh: “Đây là bài gì thế?”

Cậu ấy trả lời: “Vì sao dưới ánh dương.”

Tôi buồn cười: “Gì cơ, trời sáng làm sao có sao được?”

Cố Ninh cũng cười: “Tớ cũng không biết, dù sao thì bài hát chính là như vậy.”

Làn da trắng nõn của Cố Ninh gần như trong suốt dưới ánh mặt trời, tôi ngồi bên trái cậu, vừa lúc cậu cười lên bên má trái có một lúm đồng tiền nhỏ, tôi nhịn không được liền trỏ ngón tay chọt vào. Cố Ninh lập tức bắt lấy tay tôi không buông, cậu hỏi: “Cậu làm gì thế?”

Tôi nói: “Chọt lúm đồng tiền của cậu.” rồi lại ngang ngược yêu cầu: “Cười cái nữa xem nào, mau lên!” Tôi vừa nói vừa gắng rút tay ra để chọt lên má cậu. Cố Ninh cười haha né tránh nhưng tôi vẫn không chịu buông tha, nhất quyết nhào đến còn làm rơi cả kính của cậu ấy.

Nhưng cậu ấy không tức giận chút nào, Cố Ninh là một người dịu dàng, tựa như bài hát này.

Thời tiết càng ngày càng nóng, đảo mắt đã làm xong bài thi thử lần ba. Sau giờ thi tôi và Cố Ninh đến một quán ăn nhỏ ngoài cổng trường ăn tối, không khỏi thở dài: “Thi thử xong rồi, lần tới vào phòng thi chính là thi đại học đó.”

Có lẽ Cố Ninh cho rằng tôi đang lo lắng nên an ủi: “Đừng lo quá, kết quả thi thử hai lần trước của cậu cũng tốt mà, thi đại học sẽ ổn thôi.”

“Tớ đâu có lo, tớ còn ước gì nhanh nhanh thi luôn đi này.” Tôi hỏi cậu: “À đúng rồi, cậu đã nghĩ ra sẽ đăng ký trường nào chưa?”

Cố Ninh lắc đầu: “Chờ có kết quả lần này thì tớ mới bắt đầu tính, nhưng hẳn là sẽ chọn một trường gần nhà, cậu thì sao?”

Tôi nói: “Tớ muốn ra Bắc.”

Cậu hỏi: “Vì sao?”

Tôi cười: “Bởi vì sẽ được nhìn thấy tuyết đó.”

“Thỉnh thoảng mùa đông ở chỗ tớ cũng có tuyết rơi, trường học bên đó cũng có nhiều, cậu có thể cân nhắc một chút.”

Tôi tách đũa bắt đầu ăn cơm: “Thôi nói sau đi, tớ còn phải hỏi Đàm Phỉ xem cậu ấy định vào trường nào nữa.”

Cố Ninh hơi bối rối: “Sao phải hỏi Đàm Phỉ?”

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu: “Vì tớ thích cậu ấy, tớ chưa kể với cậu hả?”

“Hả?” Vẻ mặt Cố Ninh sửng sốt: “Cậu chưa từng nói với tớ.”

“Tớ thích cậu ấy lâu rồi, tớ cảm thấy cậu ấy cũng thích tớ, định thi đại học xong thì sẽ tỏ tình với cậu ấy.” Khi nói đến đây tôi không nhịn được cười lên: “Trước khi điền nguyện vọng tớ phải hỏi cậu ấy trước, tốt nhất là vào cùng một trường, nếu lỡ như yêu xa thì chắc chắn không tốt.” Lúc ấy tôi rất tự tin vào chuyện tình cảm giữa mình và Đàm Phỉ, không có chút lo sợ nào rằng sẽ bị cô ấy từ chối.

Cố Ninh ngây người: “Sao cậu không nói chuyện này với tớ sớm hơn?”

Tôi không để ý tiếp tục ăn: “Tớ còn tưởng là nói với cậu rồi cơ, nhiều đứa trong lớp cũng biết mà, bây giờ cậu biết cũng đâu có muộn.”

“Quá muộn rồi.” Cố Ninh cất giọng buồn rầu nghe như thể một tiếng thở dài.

Tôi nhận ra tâm trạng của cậu không tốt lắm, vội vàng hỏi: “Sao lại muộn?”

“Không có gì, cậu đừng hỏi nữa, ăn cơm đi.” Sau đó mặc kệ tôi có hỏi như thế nào thì cậu cũng không nói đến chuyện này nữa.

Khi ấy tôi thật ngu ngốc, tôi chỉ nghĩ rằng Cố Ninh buồn vì tôi không nói bí mật này với cậu ấy – dù cho trong lòng tôi thì nó còn chẳng phải là bí mật. Tôi biết Cố Ninh rất quý trọng tình bạn của chúng tôi, hẳn là cậu cho rằng tôi không đủ thẳng thắn với cậu nên có chút thất vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play