“ Tiểu Kiều mang thai vất vả như vậy thì hai đứa chuyển qua đây ở đi để mẹ chăm sóc cho con dâu và cháu mẹ. Con thấy thế nào”. Vũ Nguyệt mong chờ nhìn con dâu

- Con thế nào cũng được, xem chồng con muốn thế nào thôi.

” Thằng nhóc kia thì kệ nó, mẹ chỉ cần con và cháu mẹ được khỏe mạnh thôi”.

Người nào đó ngồi bên cạnh đem mặt không chịu nổi bất bình:” Con mới là con trai của mẹ đó, thật thiên vị không chịu được mà. Bố, có phải bố nên đứng về phía con không”.

- Bố nghe theo mẹ con không có ý kiến.

“ Rồi không biết ai mới là con ruột luôn”.

Nhìn vẻ mặt khó chịu của anh mà cô không nhịn nổi cười.

“ Được rồi, hai đứa ngồi đây để mẹ đi chuẩn bị cơm trưa”.

“ Để con giúp mẹ”. Thôi khỏi, con ngồi đó nghỉ ngơi đi.

- Không, con muốn học hỏi tay nghề của mẹ. Không đợi Vũ Nguyệt lên tiếng cô đã chạy theo vào trong bếp.

Nhìn cô chạy như vậy mà tim anh muốn rớt ra ngoài.

- Tiểu tổ tông của tôi ơi làm ơn hãy nghĩ em đang mang thai đi, bảo bối của anh đều giao cho em tất rồi. Đừng làm anh đau tim nữa mà.

- Dương Triết anh đừng làm quá đi, em đi bình thường mà.

“ Chồng con nói đúng đó, nên chú ý đi lại một chút.”

“ Dạ vâng, con biết rồi ạ”.

******

Ăn trưa xong anh liền thấy cô dọn dẹp rồi mới đi lên phòng, mở cửa bước vào đã thấy cô rúc trong chăn ngủ.

Anh liền mở chăn ra chui vào ôm cô. Thẩm kiều cảm nhận giường bị lún xuống liền quay người lại chui tọt vào lồng ngực của anh.

- Ưm… Anh không đến công ty sao?

- Anh đã nói bây giờ phải ưu tiên cho bảo bối à, em chỉ việc hưởng thụ thôi. Nói rồi anh nhẹ nhàng hôn lên trán và siết chặt vòng tay ôm cô lại.

“ Anh yêu em, em là cả thế giới của anh. Thư ký Thẩm”.

“ Dương tổng, em cũng rất yêu anh”.

Hai thân ảnh ôm nhau nhu thuận ngủ đến tận xế chiều. Mặt trời xuống núi, gió lạnh thổi ngày một lớn hơn.

Thẩm kiều cũng xoay người để tìm được chỗ ấm, vừa lim dim mở mắt đã thấy khuôn mặt anh gần trong gang tấc

- Ưm…. Ông xã.. sao anh đẹp trai quá vậy.

- Từ bao giờ lại dẻo miệng như vậy. Không báo trước anh liền cúi xuống ngậm lấy môi cô.

“ Thật ngọt”.

- Anh thật xấu.. cô dơ tay đang nhẹ anh một cái.

Dương Triết liền bật cười: “ Em lúc nào cũng xấu hổ, đã mặt thật mỏng”.

- Có muốn về bên kia thu dọn đồ đạc chút không, mình chuyển qua đây ở cho mẹ tiện chăm sóc em hơn. Anh cũng báo với ông bà ngoại rồi, hai người cũng vui mừng không ngớt.

“ Lúc nào anh về thì bảo em, vẫn muốn sắp xếp cùng anh”.

Được.

*******

Thẩm Kiều chuyển qua đây sống được bố mẹ chồng cưng chiều hết mực. Bố mẹ cô thỉnh thoảng cũng sẽ đến thăm con gái và ông bà thông gia.

Thẩm kiều nhận được tình thương của mọi người vô cùng hạnh phúc. Dương Triết từ ngày vợ mang bầu cũng bớt về khuya hẳn, làm việc cũng chủ yếu bê về nhà làm. Thẩm Kiều thấy vậy chỉ cảm thấy phòng làm việc tại nhà sắp thành công ty đến nơi rồi. Mọi giấy tờ anh đều kêu nhân viên đem đến nhà, Tần Tuấn thì suốt ngày bục mặt ở công ty thay anh hận không làm gì được.

- Anh cứ ở nhà như vậy không tốt chút nào.

Thẩm Kiều bê cho anh một ly sữa đặt trên bàn.

Dương Triết liền kéo cô lại gần xoa xoa chiếc bụng sắp đến ngày sinh.

- Hai bảo bối nhỏ sắp chào đời rồi, bố nó không muốn mẹ nó vất vả một mình.

” Anh thật sự không cần phải làm đến mức như vậy mà”.

- Không sao, anh luôn biết cân bằng mọi việc. Cần ưu tiên phải cho lên hàng đầu.

*********

Hai em bé chào đời lúc mùa Xuân cây lá nảy nở, mọi người nhìn thấy hai thiên thần liền không kìm được xúc động.

- Ông nhìn thấy không, thằng nhỏ không khác gì Tiểu Triết ngày xưa, còn bé con chiếc miệng xinh xắn cũng rất giống mẹ.

Thẩm Đức và vợ ở bên cạnh thấy Dương Triết đang chăm sóc Thẩm Kiều thì hài lòng mỉm cười, con gái cuối cùng cũng tìm được bến bờ hạnh phúc.

- Ông xã, anh nghĩ ra tên cho hai con chưa.

” Dương Kiều Nhi và Dương Dương em thấy sao?”

” Hay lắm, em thích”.

- Vợ à, cảm ơn em, anh yêu em.

———- The End❤️❤️❤️————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play