Hôm sau, tiếng chim hót líu lo đánh thức A Lạc từ trong giấc mộng tỉnh lại, nàng chậm rãi mở mắt ra, nhìn hỷ trướng trên đỉnh đầu thêu dưa hấu kéo dài, con cháu đầy đàn, ngây người một hồi lâu mới tỉnh táo lại.
Nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, trên giường đã trống rỗng.
A Lạc vừa mới đứng dậy, màn trướng đã bị người từ bên ngoài xốc lên, một khuôn mặt tươi cười tủm tỉm ló vào: "Tiểu thư, ngài tỉnh rồi sao? Có chỗ nào không thoải mái không?"
"Thế tử đâu?" A Lạc hỏi.
Khinh Diên đã gặp hôm qua đi tới, một bên đến đỡ A Lạc, một bên nói: "Bẩm Thế tử phi, Thế tử có thói quen dậy sớm tập võ mỗi ngày, hiện giờ đang ở trên võ trường, Thế tử phân phó ngài tỉnh lại liền đi gọi ngài ấy, xin Thế tử phi chờ một chút."
A Lạc bước xuống giường, nói: "Không cần gọi hắn, ta sẽ tự mình đi qua xem sao."
Khinh Diên cung kính đáp một tiếng, liền bắt đầu dọn dẹp gian phòng, hỉ nến hôm qua đã cháy hết, rượu giao bôi trống rỗng, cùng với chân giường bị chà đạp đến dúm dó, trên tấm khăn lụa trắng như tuyết nhăn nhúm, dính vài vết lạc hồng.
A Lạc được Xuân Hỉ hầu hạ rửa mặt chải đầu, dư quang liếc thấy tấm khăn trắng kia, mặt lập tức đỏ lên.
Xuân Hỉ cười trộm: "Tiểu thư, à không đúng, nô tỳ nên gọi ngài là Thế tử phi. Vốn nô tỳ còn lo lắng, thế tử cưới ngài chỉ là bởi vì lời đồn đãi bên ngoài, hôm nay xem như yên tâm được rồi."
A Lạc yên lặng oán thầm, kỳ thật thật đúng là bởi vì lời đồn đãi kia, nếu không phải ta vừa đấm vừa xoa, mặt dày mày dạn, đêm động phòng hoa chúc như tối qua còn không biết lúc nào mới thực hiện được.
Không thấy trong nguyên văn, nữ chủ cùng nam phụ thành hôn ba năm, nàng cũng không viên phòng cùng Văn Nhân Cẩn sao?
Không thể không nói, đây thật sự là một tổn thất lớn của nữ chủ.
Kìm lòng không đậu, trong đầu A Lạc lại nhớ lại tình cảnh đêm qua.
Mặc dù Văn Nhân Cẩn tao nhã thủ lễ, nhưng ngược lại cũng không cứng nhắc như trong tưởng tượng của nàng, thật sự làm một bước hỏi một câu. Nhưng hắn không thành thạo kỹ năng là sự thật, rõ ràng đối với loại chuyện này nửa điểm không biết, cơ hồ toàn bộ quá trình đều là do A Lạc khống chế tiết tấu.
Điều này cũng khiến cho A Lạc được thể nghiệm cảm giác cực kỳ thỏa mãn.
Mà công tử ôn nhuận tuấn nhã kia, mạnh mẽ kìm nén một thân đầy mồ hôi, khóe mắt nóng đến đỏ bừng, khắc chế thân thể đều đang run rẩy, nhưng chỉ cần không nghe thấy A Lạc nói tiếp tục, hắn sẽ cắn răng nhịn xuống.
Sau đó A Lạc cực kỳ mệt mỏi ngủ mất, trong mơ mơ màng màng còn cảm giác như hắn lau người cho mình, vừa rồi tỉnh lại phát hiện cả người sảng khoái, nàng mới biết được thì ra đó không phải là nằm mơ.
Bởi vì Văn Nhân Cẩn quá mức ôn nhu, A Lạc thậm chí cũng không cảm nhận được bao nhiêu đau đớn, ngoại trừ thắt lưng có chút đau xót ra, có thể nói đây là một đêm đầu tiên lý tưởng nhất.
Trang điểm xong, thay đổi hồng y mừng ngày vui, nhìn thời gian còn sớm, A Lạc liền bảo Khinh Diên dẫn nàng đến võ trường tìm Văn Nhân Cẩn, thuận tiện đánh giá hoàn cảnh Viễn Đình Hầu phủ này luôn.
Nghe nói năm đó vì thu hồi binh quyền, tiên đế ban cho Viễn Đình hầu không ít chỗ tốt, Hầu phủ này cũng là một trong số đó. Cả tòa nhà được xây dựng vô cùng tinh mỹ, A Lạc đi một đường tới, xuyên qua một hoa viên rộng lớn, còn nhìn thấy một mặt hồ nước u tĩnh bao quanh, cuối cùng mới đến được võ trường.
Võ trường cũng rất lớn, vào cửa có thể trông thấy một mảnh sân rộng lớn, một bóng trắng đang di chuyển trên sân, nhẹ nhàng tung bay.
Áo bào trắng bị kình phong thổi rung động mãnh liệt, trường kiếm màu bạc phản chiếu quang ảnh sắc bén, kiếm phong bao phủ lướt qua, khiến cho đất đá bay mù trời. Lúc trước là công tử ôn nhuận không tranh với đời, nhưng giờ khắc này thoạt nhìn cả người lại tràn ngập khí tức cường ngạnh sắc bén vô cùng.
Văn Nhân Cẩn như vậy nhìn rất xa lạ, nhưng ngoài ý muốn lại có một loại mị lực đặc biệt. Thật giống như ngươi vốn tưởng rằng hắn ôn nhu vô hại, nhưng đảo mắt hắn lại lộ ra một mặt cường thế nguy hiểm, loại cảm giác mâu thuẫn khác biệt mãnh liệt này đặc biệt hấp dẫn người khác.
A Lạc đứng ở xa xa nhìn không chớp mắt, tưởng chừng như có thể nghe thấy cả tiếng tim đập của mình.
Đáng tiếc nàng mới nhìn một hồi, người múa kiếm bên kia đột nhiên dừng động tác.
Sau khi thu kiếm đứng lại, Văn Nhân Cẩn nhìn thẳng về phía A Lạc, trong con ngươi màu hổ phách còn mang theo ý lạnh thấu xương chưa tản đi.
"Là ai ở nơi đó?"
Văn Nhân Cẩn đối với tầm mắt người khác rất nhạy bén, vừa rồi hắn phát hiện có một đạo ánh mắt một mực nhìn chăm chú vào hắn. Ánh mắt kia quá mức lộ liễu trắng trợn, không biết thu liễm chút nào, làm cho người ta khó có thể bỏ qua.
Hắn dứt khoát ngừng lại hỏi, lại nghe trong gió truyền đến một tiếng gọi.
"Phu quân."
Khi giọng nói trong trẻo của người thiếu nữ ngọt ngào gọi ra tiếng xưng hô đại biểu cho quan hệ thân mật nhất giữa hai người nam nữ, khiến cho Văn Nhân Cẩn chợt nhớ lại thời khắc nến đỏ trướng ấm đêm qua, nghe tiếng nàng nỉ non thổ lộ bên tai hắn.
Lúc đó nàng cũng gọi hắn là phu quân như vậy, một tiếng so với một tiếng dồn dập, một tiếng so với một tiếng mềm mại, đem trái tim hắn gọi thành một vũng nước nóng rực.
A Lạc vừa dứt lời, trơ mắt nhìn công tử ánh mắt lạnh lùng kia bỗng dưng đỏ tai, một thân khí thế bức người đột nhiên tiêu tán, trong nháy mắt từ kiếm khách võ lâm biến thành công tử nhẹ nhàng ban đầu, phong cách chuyển biến nhanh chóng khiến người ta thán phục.
Văn Nhân Cẩn chậm rãi cầm kiếm đi tới, đứng trước mặt A Lạc, thấp giọng hỏi: "Phu nhân tỉnh lại rồi, sao không gọi ta?"
Ngữ khí như không có chuyện gì xảy ra nhưng lỗ tai tựa bạch ngọc kia lại đỏ như máu.
Đáy lòng thầm chậc chậc hai tiếng, trên mặt A Lạc vẫn bất động thanh sắc, dịu dàng nói: "Không muốn làm phiền phu quân, vả lại, làm thê tử, ta cũng muốn hiểu rõ phu quân hơn một chút."
Mắt thấy vệt đỏ bừng trên tai Văn Nhân Cẩn đã muốn lan tràn đến khuôn mặt trắng nõn, một đôi mắt lưu ly lóe ra ánh sáng lấp lánh, đôi môi mỏng mím chặt, bị nàng trêu chọc không nói nên lời, A Lạc thiện tâm đại phát, chuyển lời hỏi: "Ta còn không biết, võ nghệ của chàng lại tốt như vậy?"
Văn Nhân Cẩn không dấu vết thở phào nhẹ nhõm, ôn thanh nói: "Cẩn lúc nhỏ thân thể yếu ớt, tìm kiếm mấy vị danh y đều nói sống không quá mười lăm, về sau trùng hợp gặp được ân sư, sư phụ dạy ta võ nghệ dùng để cường thân kiện thể, mới có được bộ dáng như hôm nay."
A Lạc gật đầu: "Sư phụ của chàng, chính là Thanh Nhất đạo trưởng của Trường Vân Tự trên Thiên Môn sơn?"
"Không sai."
Thanh Nhất đạo trưởng này cũng là một nhân vật nổi danh đương thời, nghe đồn hắn tinh thông đo lường tính toán, đạo pháp thâm hậu, có năng lực đoán cát hung họa phúc, phán đoán thiên mệnh sinh tử, hơn nữa hắn vô cùng trường thọ khỏe mạnh, bởi vậy được người đời xưng là bán tiên.
Nói đến đây, A Lạc chợt nhớ tới lời đồn đãi bên ngoài.
"Phu quân, ta từng nghe lời đồn trên phố, nói rằng khi chàng còn niên thiếu Thanh Nhất đạo trưởng đã phê một lời, lệnh cho chàng cả đời này không được cưới vợ, là thật sao?"
Nghe vậy, thần sắc Văn Nhân Cẩn cứng đờ, hắn đưa trường kiếm trong tay cho người hầu, hỏi A Lạc: "Phu nhân đã dùng bữa sáng chưa?"
A Lạc sửng sốt một chút: "Vẫn chưa, ta tỉnh lại liền đến đây tìm chàng rồi."
Không ngoài ý muốn với câu trả lời của nàng, Văn Nhân Cẩn đến bên cạnh A Lạc, hơi cúi người xuống, tự nhiên nắm lấy tay nàng, cười nhạt nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta về dùng bữa trước đi, phụ thân cũng chờ đến sốt ruột rồi."
Hả? Hắn đây là đang... lảng sang chuyện khác?
A Lạc cúi đầu trộm nhìn hắn nắm chặt tay mình, lại ngẩng đầu nhìn sườn mặt thanh tuấn của nam tử, hậu tri hậu giác rút ra một cái kết luận.
"Phu quân, chàng còn chưa trả lời ta đấy?" Đi theo bước chân của hắn, hai người cùng quay đầu lại nhìn nhau, A Lạc nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay hắn, không chịu nghe theo.
Bạch y công tử khẽ thở dài một hơi, ngữ khí lộ ra chút bất đắc dĩ nhưng phần nhiều là sự sủng nịch không nói nên lời.
Hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé đang làm loạn của nàng, bắt đầu giải thích chuyện mình làm năm đó là vì để tránh né chuyện thành hôn.
Quả thật, Thanh Nhất đạo trưởng có coi số mệnh cho Văn Nhân Cẩn, nhưng phê ngôn lại không phải là lời mà hiện tại mọi người biết đến.
Khi đó, Thanh Nhất đạo trưởng tính ra trong vận mệnh Văn Nhân Cẩn có một kiếp số, kiếp số này bắt nguồn từ hôn nhân, nếu không thành hôn sẽ có thể tránh thoát được. Nếu như thành hôn, hắn có thể sẽ bơ vơ đau khổ, phiêu bạt cả một đời.
Đương nhiên, Thanh Nhất đạo trưởng cũng nói, mệnh cách của mỗi người cũng không phải không thay đổi được, điều hắn tính ra chưa chắc đã chuẩn xác, tương lai như thế nào ai cũng không cách nào đoán trước, đừng vì vận mệnh hư vô mờ mịt này liền sợ hãi không dám tiến lên.
Ý của Thanh Nhất đạo trưởng là khuyên Văn Nhân Cẩn đừng lo lắng, hắn vẫn có thể thành hôn, dù sao hắn còn chưa thật sự bái nhập Đạo môn, chỉ là mang tóc tu hành mà thôi. Kết quả Văn Nhân Cẩn lại chạy ra ngoài nói, sư phụ bảo hắn không được thành hôn.
"Tại sao chàng phải làm như vậy? Chẳng lẽ là e ngại thiên mệnh sao?" A Lạc có thể hiểu được, thật ra những gì Thanh Nhất đạo trưởng tính ra là đúng, chẳng phải trong nguyên tác Văn Nhân Cẩn đã gặp nữ chủ rồi thành hôn với nàng, sau đó cả đời phải lênh đênh, trôi dạt bên ngoài hay sao?
Chỉ là hiện tại vận mệnh này đã được nàng viết lại, điều nàng hiếu kỳ chính là, vì sao Văn Nhân Cẩn lại truyền ra lời đồn như vậy?
Văn Nhân Cẩn khẽ lắc đầu, hắn ung dung thả chậm cước bộ, hai người đi vào trong một mảnh rừng đào, hoa đào sớm đã héo tàn, trên cây kết đầy quả đào xanh bích, trong không khí tràn ngập mùi thơm đặc trưng của cỏ cây.
"Cũng không phải như vậy. Chỉ là ta.....không muốn làm người khác phải lầm lỡ mà thôi."
Thanh âm nam tử tao nhã chậm rãi nói, "Cẩn là người mù mắt, thân thể khiếm khuyết, đã định trước là không cách nào chiếu cố người khác, ngược lại cần người khác đến nhân nhượng ta. Nếu ta thú thê, ta không thể nhìn thấy bộ dạng của nàng ấy, không thể phân biệt được thần sắc của nàng ấy, không biết khi nào nàng ấy cần quan tâm, thậm chí nếu nàng ấy gặp nguy hiểm, ta sợ rằng không thể phát hiện kịp thời."
"Ta như vậy, lấy thê tử, há chẳng phải là sẽ liên lụy người khác cả đời sao?"
Thân hình Văn Nhân Cẩn quá cao, A Lạc muốn nhìn hắn thì phải ngẩng đầu lên, mặc dù như vậy, nàng vẫn không thể hoàn toàn nhìn rõ biểu tình của hắn lúc này.
Nàng dùng sức kéo tay hắn, đứng lại.
Người bên cạnh cũng dừng bước theo, nghiêng đầu 'nhìn' sang nàng.
Rốt cục A Lạc cũng nhìn thấy mặt hắn, quả nhiên, sắc mặt bình tĩnh, vẻ mặt điềm đạm, giữa hai hàng lông mày lộ ra một tia nghi hoặc, tựa hồ còn đang kỳ quái vì sao nàng không đi.
"Văn Nhân Cẩn." Cho dù hắn không nhìn thấy, biểu tình trên mặt A Lạc vẫn rất nghiêm túc, chân thành gọi tên hắn.
"Phu nhân?" Nghi hoặc trong mắt Văn Nhân Cẩn càng sâu hơn.
"Những lời này chàng phải nhớ kỹ, ta chỉ nói một lần. Chàng nói thân thể chàng không trọn vẹn, không có cách nào để chăm sóc thê tử, nhưng rõ ràng chàng vẫn luôn chiếu cố ta ở khắp nơi, chàng nói chàng không thể thấy khuôn mặt của thê tử mình, nhưng chàng đã nhìn khuôn mặt của ta rồi; chàng nói chàng không thể biết được lúc nào thê tử mình cần sự quan tâm, nhưng chàng có thể nghe, ta sẽ nói, ta có thể nói cho chàng biết tâm trạng của ta, mà không để cho chàng phải đoán; chàng nói chàng lo lắng thê tử chàng sẽ có thể gặp nguy hiểm không thể phát hiện kịp thời, nhưng ban đầu chẳng phải chính chàng đã cứu ta lên khỏi hồ nước sao."
"Quan trọng nhất là, chàng có biết phu thê có ý nghĩa gì không?"
Những lời này khiến tâm thần Văn Nhân Cẩn đều chấn động, cổ họng khô khốc, ngơ ngác phun ra hai chữ: "Là gì?"
"Phu thê là một thể, là nửa người của nhau, là người muốn làm bạn với nhau cả đời, sau này cũng phải cùng nhau nằm trong một quan tài. Không có chuyện ai phải nhân nhượng ai, liên lụy ai cả."
A Lạc đan từng ngón tay mình vào bàn tay to đang nắm mình, dần dần mười ngón tay đan xen cùng hắn, lòng bàn tay kề sát, ôn nhu nói, "Nếu ta đã lựa chọn làm thê tử của chàng, thì chàng phải tự tin lên, phải tin tưởng bản thân mình đáng giá."
Văn Nhân Cẩn trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên hỏi: "So với Thái tử còn tốt hơn sao?"
A Lạc ngây người, sau khi phản ứng lại không chút do dự nói: "Đương nhiên!"
"Ta nghe rất nhiều người nói, Thái tử tư thế oai hùng hiên ngang, phong thần tuấn lãng, khí thế bất phàm."
A Lạc Mỉm cười: "Trùng hợp ta cũng nghe người ta nói qua, Thế tử Viễn Đình Hầu chi lan ngọc thụ, lang quân độc tuyệt, quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc......"
Nghe nàng tựa hồ còn muốn nói tiếp, Văn Nhân Cẩn dở khóc dở cười: "Phu nhân." Dừng một chút, hắn nghiêm mặt trầm giọng nói, "Hôm nay phu nhân dạy bảo, Cẩn khắc ghi trong lòng."
A Lạc mỉm cười, lôi kéo hắn lần nữa đi về phía trước, hai đạo thân ảnh một trắng một đỏ đan xen trùng khít, đi trên con đường đá xanh trong rừng, càng đi càng xa.
Trong gió, mơ hồ truyền đến tiếng A Lạc cười hỏi: "Phu quân, mới vừa rồi, chàng đang ghen hả?"
'.........'
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
A Lạc: Chờ đã, bây giờ không thể động, nhịn thêm một chút nha, chờ ta dễ chịu một chút
Thế tử: Được... ách, lão bà, ta có thể động chưa QAQ
A lạc: (⊙o⊙) Sao mắt chàng đỏ vậy? Đừng khóc a, chàng động chàng động....
Thế tử: không khóc, là ta nghẹn = _=
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT