"Trạch Vu Quân, Tô mỗ có một chuyện suy xét đã rất lâu, nghĩ vẫn nên báo cho Trạch Vu Quân cho thỏa đáng."
"Mấy năm qua Liễm Phương Tôn vẫn luôn vì yên ổn của Kim gia, thậm chí là của toàn bộ Tiên giới, mà mệt nhọc hối hả, thân thể vốn yếu ớt lại liên tục làm lụng vất vả, còn tích tụ tâm tình, liền sinh bệnh, nhưng có khi công việc lu bù lên lại âm thầm bỏ uống thuốc... Một vài sự tình mà Liễm Phương Tôn né tránh, kỳ thật chỉ có Trạch Vu Quân mở miệng mới có hiệu quả, mong Trạch Vu Quân khuyên nhủ Liễm Phương Tôn."
"Chỉ là mấy ngày gần đây Liễm Phương Tôn tâm sự nặng nề lại không chịu thổ lộ... Nhưng một lần ta đến thư phòng, trùng hợp phát hiện Liễm Phương Tôn đang ngủ gục, mà trên án không chỉ có công văn... còn có những thứ liên quan đến Trạch Vu Quân. Tuy ta không biết giữa Liễm Phương Tôn và Trạch Vu Quân có xuất hiện hiềm khích gì hay không, lại biết Liễm Phương Tôn đem Trạch Vu Quân đặt ở vị trí quá quan trọng trong lòng, đến nỗi cất giấu quá nhiều tâm sự."
"Lần trước ta ngửi quần áo của Liễm Phương Tôn..." Tô Thiệp phát hiện ánh mắt Lam Hi Thần run lên liền hiểu ắt hẳn Lam Hi Thần hiểu lầm mình, vội vàng giải thích: "Thực ra là vì ta phát hiện trên quần áo của Liễm Phương Tôn có mùi thuốc lạ, sau mới biết Liễm Phương Tôn dùng đan dược an thần giảm đau mà Trạch Vu Quân tặng. Trước kia Liễm Phương Tôn cũng từng nói với ta không cần đề phòng Trạch Vu Quân."
Lam Hi Thần cùng Tô Thiệp trầm mặc đứng ngoài điện. Đột nhiên Ôn Tình mở cửa điện ra nhìn về phía hai người họ, thần sắc hơi trầm trọng: "Trạch Vu Quân, Liễm Phương Tôn chỉ sợ đã lâm vào ác mộng, nếu không kịp thời đánh thức..."
Lam Hi Thần cũng là người tinh thông dược lý, biết rõ hậu quả lâm vào ác mộng thế nào, nói với Ôn Tình: "Để cho ta làm đi."
Cuối cùng Lam Hi Thần nắm lấy tay Kim Quang Dao, uống trà hoa Mộng Tồn mà Ôn Tình đưa cho, nhìn thật sâu Kim Quang Dao nằm trên giường đang nhíu chặt mày vì chìm trong ác mộng. Y không biết vì sao mình lại căng thẳng, tưởng như nhìn trộm cảnh trong mơ của Kim Quang Dao làm y sinh ra thấp thỏm và chờ mong.
Vào mộng cảnh của Kim Quang Dao, suốt một thời gian rất dài Lam Hi Thần căn bản không hành động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạnh Dao nho nhỏ bị người chèn ép, chịu người khinh nhục.
Y nỗ lực thoát khỏi trói buộc vô hình, rốt cuộc lúc thân mình có thể hoạt động liền nhìn thấy Mạnh Thơ bị nhục mạ sau đó đuổi Mạnh Dao về, y đi theo lại thấy Mạnh Dao ngồi xổm trong phòng trà cách đó không xa lén lút khóc, tâm quặn đau.
Lam Hi Thần vươn tay nhẹ nhàng chạm vào Mạnh Dao, nói cho Mạnh Dao không sao đâu, y ở đây, y sẽ bảo vệ hắn và mẫu thân hắn. Ngay lúc Mạnh Dao vừa nắm lấy tay y bước ra bước đầu tiên, đột nhiên dưới chân nháy mắt xuất hiện một cái vực sâu khổng lồ, tiếp theo hai người đồng thời rơi xuống.
Lam Hi Thần vốn dĩ nắm tay Mạnh Dao, nhưng lại bị lực hút của vực sâu ép tách khỏi Mạnh Dao, trong một mảnh đen nghịt chỉ có tiếng gió như tiếng người đang khóc...
"Lam Hi Thần!"
Trái tim Lam Hi Thần run rẩy. Y sẽ không nghe lầm, đó là tiếng của Kim Quang Dao. Nhưng y nghe ra trong thanh âm của Kim Quang Dao có bi thương lẫn tức giận. Khung cảnh trước mắt ngay lập tức biến hóa, chớp mắt Lam Hi Thần liền nhìn thấy Kim Quang Dao đứng trước mặt mình. Chỉ là Kim Quang Dao trước mắt này bị chặt đứt cánh tay phải, áo bào kim tinh tuyết lãng dính đầy máu tươi, ngực bị Sóc Nguyệt trong tay y đâm xuyên thủng.
Đầu Lam Hi Thần ong lên, tai ù đi, những lời Kim Quang Dao nói y đều không nghe thấy, chỉ có thể thấy miệng Kim Quang Dao lúc mở lúc đóng cùng giận dữ trong đôi mắt hắn, cuối cùng ánh mắt Kim Quang Dao trở nên bi thương.
Chỉ đến lúc ù tai biến mất y mới nghe được một câu cuối cùng của Kim Quang Dao: "Nhưng ta duy nhất chưa từng nghĩ tới sẽ hại huynh..."
Nháy mắt y cảm thấy da đầu tê dại, từng lông tơ trên da thịt đều dựng thẳng lên. Phát hiện Kim Quang Dao cười thảm lui ra sau liền theo bản năng muốn kéo Kim Quang Dao lại, ai ngờ dưới chân lại xuất hiện một vực sâu kéo y xuống!
"A Dao...!!!!" Lam Hi Thần hô to. Nhưng mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Lam Hi Thần căn bản không kịp phản ứng đã một lần nữa ngã vào vực sâu, lúc rơi xuống mới khó khăn lắm nhìn thấy Kim Quang Dao bị hung thi Nhiếp Minh Quyết bóp chặt cổ.
Khung cảnh lại chuyển biến đến Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lam Hi Thần nhận ra mình đang đứng ở Hàn Thất, bỗng nhiên nghe thấy phòng trong truyền đến một tiếng vang rất nhỏ liền xoay người bước vào, lại nhìn thấy một chính mình khác.
"Lam Hi Thần" ngồi quỳ giữa một trận pháp phức tạp dày đặc hoa văn quỷ dị vẽ bằng máu, trong ngực còn ôm một người. Lam Hi Thần liếc qua vạt áo kim tinh tuyết lãng, mơ hồ có suy đoán, bước đến sau lưng "Lam Hi Thần" nhìn người trong ngực y, là Kim Quang Dao đã không còn hơi thở sinh mệnh. Lam Hi Thần hít sâu một hơi, tiếp theo "Lam Hi Thần" mở miệng.
"A Dao từ đây phó thác cho ngươi, Lam Hi Thần."
Tuy "Lam Hi Thần" không quay đầu lại, nhưng Lam Hi Thần biết chắc y đang nói với mình. Lam Hi Thần còn chưa kịp phản ứng, dưới chân lại xuất hiện một vực sâu muốn y rời đi, chỉ phải vội vã trả lời: "Ta hứa với ngươi, ta sẽ bảo vệ A Dao..."
Vực sâu tối đen lại an tĩnh đến đáng sợ, tưởng như sâu không thấy đáy, Lam Hi Thần rơi trong đó hồi lâu, bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên bốn phía: "Lam Hi Thần, không thể bỏ lỡ nữa."
Sau đó y cảm thấy có người nắm lấy tay mình.
Lam Hi Thần mở bừng mắt, phát hiện mình đang gục bên mép giường, lại ngẩng đầu, soi vào mắt, đúng là Kim Quang Dao.
"Nhị ca, huynh cuối cùng..." Kim Quang Dao lo lắng hồi lâu, thấy Lam Hi Thần rốt cuộc tỉnh lại mới thở phào nhẹ nhõm. Lam Hi Thần đột nhiên sinh ra ý niệm vô cùng khao khát được ôm Kim Quang Dao, vì thế nhào lên ôm chặt Kim Quang Dao. Ôn Tình và Tô Thiệp đứng một bên quan sát tình huống giật nảy mình, sợ tới mức căng thẳng lên.
"A Dao... A Dao..." Lam Hi Thần ôm chặt không bỏ, hốc mắt cũng tức khắc ướt át. Thân hình ấm áp trong lòng làm y sinh ra cảm giác khó có thể chạm đến rồi lại sợ hãi mất đi, tưởng như chỉ có ôm Kim Quang Dao mới có thể an tâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT