Sau khi Kim Lân Đài tổ chức xong hội Thanh Đàm, Lam Hi Thần mới biết mình không được Kim gia mời.
Khi đó thấy Nhiếp Hoài Tang kiếm cớ đến Vân Thâm Bất Tri Xứ làm khách, Lam Hi Thần bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ cười nói: "Hoài Tang, đệ tới Vân Thâm Bất Tri Xứ đã hai ngày rồi, nếu đại ca biết đệ tới Vân Thâm Bất Tri Xứ mà không phải dụng công đọc sách, coi chừng lại bị mắng."
Nhiếp Hoài Tang không thèm để ý, xua xua tay, tiếp tục tìm dế trong bụi cỏ: "Đại ca đi Kim Lân Đài dự hội Thanh Đàm rồi, mới mấy ngày thôi, chưa thể về Bất Tịnh Thế nhanh vậy đâu. Đệ lén chuồn ra, chỉ cần Hi Thần ca không nói cho đại ca, đại ca sẽ không biết. Đệ tin tưởng Hi Thần ca sẽ không nói cho đại ca." Nói xong Nhiếp Hoài Tang quay đầu nhướng mày với Lam Hi Thần, lộ ra vẻ mặt cười xấu xa.
Lam Hi Thần nghe vậy ngẩn người: "Đại ca... đi hội Thanh Đàm?"
"Đúng vậy đúng vậy, khi đó nghe thủ hạ của đại ca nói với đại ca lần này Hi Thần ca hình như không tham gia, đại ca cũng không tới Vân Thâm Bất Tri Xứ hội họp với Hi Thần ca trước rồi mới đến Kim Lân Đài. Đệ phỏng đoán chắc là Hi Thần ca có chuyện quan trọng đi không tiện, liền nhân cơ hội lén tới Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lỡ chẳng may đại ca biết đệ chuồn êm ra, có Hi Thần ca ra mặt, đại ca cũng không nỡ mắng đệ." Nhiếp Hoài Tang nói xong bày ra vẻ mặt "kế hoạch thành công."
Lam Hi Thần cười lắc đầu: "Ham chơi cũng phải chú ý đúng mực, đừng để sau này đại ca gom hết tội trạng lại tính sổ một lượt."
Nhiếp Hoài Tang vừa nghe nhắc tới Nhiếp Minh Quyết liền run rẩy một chút, lập tức cười rất chân chó: "Chỉ chơi nốt lần này thôi. Hi Thần ca, đệ chơi lần này nữa thôi, thật mà!" Nói xong nhanh chóng lảng sang chuyện khác: "Hi Thần ca hẳn công việc rất bận rộn, huynh cứ làm đi, không cần để ý tới đệ. Đệ tuyệt đối không chạy loạn đâu. Thật đấy!"
"Đúng vậy, có chuyện quan trọng trong người, không đi dự hội Thanh Đàm được."
Mà Lam Hi Thần biết rõ nhất, y căn bản không có nhận được thiệp mời của Kim Quang Dao. Kỳ thật được mời đến tham gia hội Thanh Đàm phần lớn là thành viên của các gia tộc có liên quan đến công việc tiếp theo, lần này không mời y có lẽ chỉ vì không ở trong phạm vi đó. Nhưng y không nhịn được cảm thấy mất mát, thậm chí tự đáy lòng còn có chút ấm ức tức tưởi.
Bởi vì y biết Kim Quang Dao cần y giúp đỡ để vượt lên dư luận, y cũng vô cùng sẵn lòng trợ giúp Kim Quang Dao. Hai người sớm đã ăn ý hình thành thói quen, chỉ cần Kim Quang Dao muốn mở hội Thanh Đàm sẽ mời y đến trước, sau đó cùng nhau thắp nến tâm sự suốt đêm những công việc liên quan đến hội Thanh Đàm.
Nhiếp Hoài Tang không nhận thấy Lam Hi Thần bất thường, vùi đầu tiếp tục sự nghiệp bắt dế.
Thời gian tổ chức hội Thanh Đàm lần này so với lần trước ngắn hơn nhiều, Kim Quang Dao lại cảm thấy ứng phó mệt nhọc hơn bất cứ lần nào khác. Sau khi hội Thanh Đàm kết thúc, Kim Quang Dao liền về điện Phương Phỉ mình cư trú, nằm gục xuống ghế lắc.
Lúc hội Thanh Đàm vừa tiến hành đến một nửa, hắn bỗng nhiên cảm giác toàn thân mất hết sức lực, đầu đau như búa bổ, thanh âm nghe vào tai chợt gần chợt xa, thậm chí đang nói chuyện mà đầu óc hỗn loạn, phản ứng trì trệ.
Tô Thiệp phát hiện trạng thái của Kim Quang Dao không ổn bèn đứng ra hỗ trợ chu toàn, lúc sau mọi người có mặt đều nhận thấy rõ tình trạng của Kim Quang Dao, đề nghị sớm kết thúc hội Thanh Đàm.
Có người nhẹ gõ cửa điện Phương Phỉ: "Liễm Phương Tôn, là ta."
Kim Quang Dao ậm ừ đáp lại, Tô Thiệp mới mở cửa đi vào, vừa thấy Kim Quang Dao cuộn tròn trên ghế lắc nhíu chặt mày, trong lòng càng lo lắng. Tô Thiệp hiểu một ít y thuật, dò xét nhiệt độ cơ thể của Kim Quang Dao, lại bắt mạch, phát hiện Kim Quang Dao phát sốt nhẹ.
Kim Quang Dao duỗi tay bắt lấy cổ tay Tô Thiệp, yếu ớt nói: "Lấy thuốc Ôn đại phu kê cho ta..."
Tô Thiệp đem đan dược Ôn Tình kê tới, thuần thục đổ ra hai viên đưa cho Kim Quang Dao nuốt xuống.
Sau đó Tô Thiệp lại đi mời đại phu, đại phu nhanh chóng tới chẩn trị cho Kim Quang Dao, lại kê mấy phương thuốc, nhìn thoáng qua Kim Quang Dao được đỡ lên giường nghỉ ngơi, nghiêm túc phân tích: "Suy nghĩ quá độ, mệt nhọc thành tật dẫn đến sốt nhẹ, thời gian tới không nên miên man suy nghĩ nữa, nằm yên trong chăn nghỉ ngơi thôi."
Tô Thiệp gật gật đầu. Hắn biết mấy ngày gần đây Kim Quang Dao tâm sự nặng nề, càng là phê chữa công văn không quản ngày đêm, căn bản không chú ý nghỉ ngơi, vài lần khuyên Kim Quang Dao nhưng người kia chỉ nghe có lệ.
Kim Quang Dao mê mê tỉnh tỉnh nghỉ ngơi hai ngày, cơn sốt nhẹ tới cũng nhanh mà lui cũng nhanh.
Hai ngày này hắn luôn mơ thấy cảnh Lam Hi Thần cầm ngọc bội hắn tặng ném dưới chân hắn, sau đó lạnh mặt nói với hắn: "Kim tông chủ, chúng ta chung quy không phải người trên một con đường. Ngươi giết cha giết thân giết bạn, tội ác tày trời, Lam Hi Thần ta cùng Kim tông chủ từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt."
Lại một lần nữa từ trong mộng bừng tỉnh, Tô Thiệp đang bưng thuốc vừa sắc xong vào nhà, thấy hắn tỉnh liền đứng bên mép giường dò hỏi: "Liễm Phương Tôn, cảm giác thế nào rồi, khá hơn không?"
Kim Quang Dao bình phục lại tim đập nhanh từ sau ác mộng: "Đã không đáng ngại rồi."
Tô Thiệp đỡ Kim Quang Dao dậy uống thuốc, vừa chạm vào sau lưng Kim Quang Dao thì phát hiện quần áo đã bị mồ hôi thấm đẫm, nhíu mày: "Liễm Phương Tôn, quần áo ướt đẫm rồi, nên thay bộ khác khô ráo đi."
Kim Quang Dao gật gật đầu nhận lấy chén thuốc trong tay Tô Thiệp, môi trước vừa nhẹ nhàng chạm vào, cảm giác độ ấm vừa phải, thở nhẹ một hơi sau đó uống hết. Tô Thiệp tranh thủ lấy tới một bộ quần áo sạch sẽ, Kim Quang Dao nhanh chóng thay đồ.
Uống xong thuốc, Kim Quang Dao không muốn ngủ tiếp, liền dựa vào đầu giường đọc sách, Tô Thiệp dọn dẹp quần áo của Kim Quang Dao rồi rời khỏi phòng.
Tô Thiệp đang định phân phó người hầu đi giặt sạch quần áo của Kim Quang Dao, chợt ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt còn sót lại trong đó. Tô Thiệp rất mẫn cảm với mùi thuốc, lại tiếp xúc với không ít dược liệu, mùi thuốc trên quần áo của Kim Quang Dao tuy nhạt, nhưng hắn lại không bỏ qua được, huống hồ mùi thuốc này hoàn toàn không phải cùng loại với thứ thuốc mà Kim Quang Dao uống gần đây.
Hắn để sát quần áo của Kim Quang Dao vào mặt, cúi đầu ra sức ngửi ngửi. Có Bạch Thược, Cốt Toái Bổ.... Mới vừa mơ hồ phân biệt ra mùi của mấy vị dược liệu trên quần áo, đột nhiên cảm giác có một người đứng trước mặt mình.
Tô Thiệp ngẩng đầu, liền thấy Lam tông chủ đầu đeo mạt ngạch Lam gia, mặc y phục màu lam nhạt hoa văn mây trắng, ngọc tiêu trên eo treo ngọc bội độc hữu được Kim Quang Dao tặng, đang lạnh mặt nhìn chằm chằm hắn.
"Ngươi đang làm gì?" Thanh âm của Lam Hi Thần tràn ngập phẫn nộ mà chính y cũng không chú ý tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT