Cô ta đứng ở chỗ cách khá xa so với chỗ của Lâm Yểu mà nói vọng đến: "Này Yểu Yểu, cô hãy nhanh chân mà trở về nhà đi, ba của cô đang ở đây để tìm cô đấy."
Lâm Yểu lên tiếng đáp lại, trước khi đi còn không quên đưa tay ra để sờ sờ phần vỏ sần sùi cây đào già, hít một hơi thật sâu để điều chỉnh tâm trạng, sau đó cũng xoay gót đi theo Vương Nguyệt Nga để trở về Chu gia.
Khi hai người vừa mới bước tới cửa trước, liền nhìn thấy Lâm Kiến Minh đang ngồi ở trong phòng chính, lắng nghe Chu Đại Hoè kể về chuyện Chu Xảo Nương đã đau đớn và khổ sở đến mức như thế nào khi bỗng dưng lại sinh bệnh nặng trong hai năm qua và cả cái cách mà Lâm Yểu đã dốc lòng chăm sóc cho mẹ của mình tốt ra sao ở trong quãng thời gian bà ấy bị bệnh tật dày vò, hành hạ.
Nghe được những điều này khiến cho Lâm Kiến Minh cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Đương nhiên, Chu Đại Hòe cũng nhìn thấy rất rõ vẻ mặt nhăn nhó, xấu xí của Lâm Kiến Minh, và chắc chắn cũng hiểu được rằng, Lâm Kiến Minh là đang vì nghe được những lời này nên mới cảm thấy khó chịu.
Bởi vì, chính bản thân ông ta cũng chẳng thấy thoải mái gì khi phải nhắc lại sự việc đau buồn này cả.
Cho nên, khi cả hai người nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài cửa, liền biết rằng có người đang tới, trong lòng cả hai ai nấy cũng đều thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.
Bọn họ đồng loạt ngẩng đầu, đưa mắt nhìn ra phía cửa chính.
Chỉ mới liếc mắt một cái, Lâm Kiến Minh đã ngây ngẩn cả người.
*****
Vào tám năm trước, Lâm Kiến Minh đã quyết định rời khỏi thôn Chu Gia. Mà vào thời điểm lúc ấy, Lâm Yểu cũng mới chỉ có tám tuổi, và hơn nữa lại còn là một cô bé gầy gò, đen nhẻm.
Mặc dù lúc đó, với khuôn mặt khi ấy của cô bé lúc lớn lên chắc chắn sẽ rất đẹp, nhưng trong con mắt của Lâm Kiến Minh thì nhan sắc đó vẫn là còn lâu mới có thể đem ra so sánh được với những cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn, trắng trẻo, đoan trang và sạch sẽ ở trong thành phố.
Hơn nữa, cô khi đó cũng mang theo vài phần hơi khờ khạo… Lại còn rất thích đi theo những lũ trẻ hoang dã (*) ở trong làng chạy nhảy khắp núi rừng, dường như cơ thể lúc nào cũng lấm lem bùn đất, tưởng chừng là không thể tẩy rửa sạch sẽ được.
(*): Một đứa trẻ hoang dã là một cá thể trẻ sống cách ly khỏi sự tiếp xúc của con người từ khi còn rất nhỏ, và do đó có rất ít hoặc không có kinh nghiệm về chăm sóc con người, hành vi hoặc ngôn ngữ của con người. Có một số trường hợp được xác nhận và những trường hợp suy đoán khác. Còn ở đây thì có thể hiểu là những đứa trẻ này được ba mẹ của chúng nuôi dạy theo phong cách hoang dã.
Khi đó, mỗi khi Lâm Kiến Minh cảm thấy không thích cô, thì ông ta sẽ đều trở nên ngây ngẩn cả người trong phút chốc, và không thể nhịn được mà nghĩ thầm, như vậy thì thật không thể tưởng tượng ra nổi bộ dáng của Gia Hoa và Gia Chính sẽ trông như thế nào.
Ông ta vẫn còn nhớ rất rõ ràng là Gia Hoa vốn là một đứa trẻ cực kỳ thông minh và lanh lợi.
Mà khi ông ta trở về nông thôn, lại không thể nhìn thấy được con gái của ông ta được sinh ra, nhưng ông ta và bà vợ Triệu Tân Lan đều sở hữu một gương mặt rất đẹp, cho nên ông ta cũng tin tưởng rằng nhất định đứa bé đó chắc hẳn sẽ là một cô bé ngoan ngoãn và trắng trẻo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT