#40

Một tháng rồi lại một tháng nữa trôi qua. Mới đó đã vào cuối thu rồi. Giai Kỳ nhớ lại hai tháng nay, cuộc sống ngoài ăn uống, ngủ, đi dạo, nói chuyện thì hầu như không hề bước ra khỏi bệnh viện. Nhàm chán, vô vị!

” Giai Kỳ, em chuẩn bị đi để làm hóa trị.”

Ừ, thật ra thì cô kể thiếu. Mỗi tuần cô đều phải làm một lần hóa trị, đôi khi thì làm xạ trị. Tiêm tiêm truyền truyền rồi uống đủ loại thuốc trên đời.

” Sao em làm mà anh lại đau khổ hơn cả em thế?”

Lục Tử Sâm mím chặt môi không nói gì. Giai Kỳ cũng đã quá quen với bộ dạng này của anh mỗi khi cô sắp làm hóa trị. Anh thật sự khiến cô lo lắng!

[….]

Vào thời gian này, người ta luôn thấy trên hành lang bệnh viện xuất hiện một người đàn ông. Gương mặt anh ta nhợt nhạt, ánh mắt tràn ngập sương mù, tản mát sự tang thương.

Lục Tử Sâm chôn mặt giữa hai bàn tay. Anh chưa bao giờ nhìn cô trị liệu hóa chất bởi vì không dám, anh sợ mình sẽ sụp đổ mất. Viện trưởng nói trị liệu rất rất đau, thanh niên cao lớn cũng phải khóc thất thanh. Thế nhưng cô chỉ nhăn mày, thỉnh thoảng rên lên vài tiếng. Gặp anh cô luôn luôn cười, nói chỉ đau một chút xíu thôi.

Anh biết, cô rất kiên cường, cô quen chịu đựng, cô… không muốn làm anh lo lắng!

[…….]

Đau! Đau quá. Toàn thân như bị hàng vạn mũi kim châm. Mỗi tuần đều phải chịu đựng sự đau đớn thế này, cô đã sớm quen dần. Cô cố gắng lơ đi cơn đau, cả người đầm đìa mồ hôi, cảm giác gần như tê liệt.

Chẳng biết trôi qua bao lâu, cuối cùng cũng kết thúc. Cả người Giai Kỳ ê ẩm, nhức nhối. Cô thở hổn hển, yếu ớt lấy tay lau mồ hôi trên trán. Bỗng tay cô chạm phải một bàn tay dày rộng, Giai Kỳ cố ngẩng đầu lên, nặn ra một nụ cười với Lục Tử Sâm.

” Em ngủ một lát thôi, chiều em dậy chúng ta lại cùng xem phim nha.”

Giai Kỳ suy yếu nói xong cũng liền chìm vào giấc mộng. Lục Tử Sâm mím chặt môi, anh từ từ lau mồ hôi trên mặt cô, rồi lau người thay quần áo cho cô. Cả quá trình đều vô cùng chuyên chú. Sau cùng anh nằm xuống cạnh cô, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo cô. Tham lam nhìn ngắm gương mặt đã hao gầy đến đáng thương. Nước mắt kìm nén rất lâu bắt đầu từng hàng từng hàng chảy xuống. Cô không biết rằng mình cười rất khó coi sao? Anh thà rằng cô cứ khóc to lên, la hét thất thanh bảo mình đau còn hơn cứ ngấm ngầm chịu đựng như vậy!

Giai Kỳ tỉnh giấc vào xế chiều, cơ thể không nhấc lên nổi chút sức lực nào. Cô nhìn cánh tay đặt trên eo mình, quay mặt nhìn Lục Tử Sâm. Ánh mắt anh đỏ hoe, cô biết anh đã khóc. Đây là lần đầu tiên cô thấy bộ dạng anh như vậy. Nỗi phiền muộn lấn chiếm tâm trí cô.

” Em dậy rồi này. Hôm nay mình xem Titanic đi.”

Lục Tử Sâm nhìn cô thất thần, không hề có phản ứng gì.

” Lục Tử Sâm, anh nghe em nói gì không đó?”

” Hả, ừ.”

” Em muốn xem phim Titanic.”

Lục Tử Sâm lúc này mới bừng tỉnh đứng lên, đỡ cô dậy, kê cái gối vào để cô ngồi lên.

” Trước ăn cái gì đã.”

” Em no lắm, không muốn ăn gì đâu.”

Lục Tử Sâm nhìn cô chăm chăm. Một… hai… ba… bốn… năm giây sau

” Thôi thôi được rồi, em uống chút sữa trước vậy.”

Lục Tử Sâm vẫn có chút không hài lòng. Thở dài một cái rồi cũng phải thỏa hiệp với cô. Giai Kỳ cầm lấy ly sữa nóng, ngồi sóng vai trên giường với Lục Tử Sâm, chăm chú nhìn vào màn hình ti vi. Cô rất thích bộ phim này, gần cuối phim nước mắt lại rơi tí tách.

” Tình yêu của họ thật cảm động”

Lục Tử Sâm nhéo nhéo rồi hôn má cô hệt như hôn đứa trẻ.

“Ừ, cảm động. Em đừng có mít ướt nữa nào.”

Giai Kỳ hơi hơi đẩy người anh ra. Giọng nghẹn ngào.

” Lục Tử Sâm, sau khi em đi rồi anh có thể giống như Rose không. Cô ấy là người rất giữ lời hứa. Cô ấy không buông xuôi, sau này sống cùng một đàn con cháu cho đến khi thành một bà lão. Thật vui vẻ, hạnh phúc. Anh có thể như vậy không?”

Nụ cười đùa giỡn của Lục Tử Sâm cứng lại.

” Em đang nói bậy bạ gì thế, em sẽ ổn thôi. Tương lai đó không chỉ có anh mà còn có em. Đúng vậy, chắc chắn là như vậy mà.”

” Nhưng mà nếu lỡ như, em thật hy vọng anh có thể hứa với em, bản thân phải sống tốt thay cho phần của em nữa.”

” Em im miệng lại cho anh!”

Lục Tử Sâm hét lên, ánh mắt u ám. Giai Kỳ nhắm mắt lại, một hàng nước mắt chảy dọc xuống theo gò má cô.

” Chuyện đó sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Anh hiểu điều đó hơn em mà.”

Lục Tử Sâm chưa nghe hết câu đã vội vàng ra khỏi phòng bệnh. Chạy nhanh giống như phía sau anh là vực sâu vạn trượng vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play