Sau khi chiếc xe đi xa, Giai Kỳ mới ra khỏi góc cây. Lấy ra một điếu thuốc giá rẻ, cô không nghiện thuốc buồn phiền mới hút mà thôi. Cúi đầu xuống châm lửa, hít sâu một hơi, hương vị cay nồng tràn đầy trong phổi khiến cô thoải mái. Phả ra làn khói trắng lượn lờ, ánh mắt cô mờ mịt nhìn về phương xa.
Năm đó, khi Giai Kỳ mới 14 tuổi. Trên đường về nhà gặp phải bọn xay xỉn. Có 5 tên, muốn xấu bao nhiêu có bấy nhiêu. Vừa nhìn thấy cô đã nổi lên tâm tư. Con hẻm vắng người, cô không muốn gặp phiền phức liền đi nhanh về nhà nhưng bọn chúng nào để yên. Cả bọn bắt đầu động tay chân. Cô liền liều mạng xông lên mặc cho gắng hết sức cũng chỉ hạ được 2 tên, trên người cũng đã có rất nhiều vết thương rồi.
Nghĩ nghĩ, thôi thì ngoan ngoãn còn giữ được tính mạng. Đúng lúc cô gần như buông xuôi, anh ấy xuất hiện, giống như vị anh hùng đến cứu cô. Mỗi quyền anh ấy đánh ra đều rất đẹp, khi anh đến bên cạnh cô, khoác cho cô chiếc áo của anh, cô ngửi thấy trên người anh nồng nặc mùi rượu. Anh nói ” về nhà đi”
Mãi đến khi anh đi ra khỏi con hẻm cô vẫn còn thẫn thờ, không kịp hỏi gì cả. Cô thầm khắc sâu gương mặt đó, giọng nói đó vào đầu. Bởi vì anh là người đàn ông đầu tiên quan tâm đến cô, cứu cô. Cô đối với anh chính là ” nhất kiến chung tình”
Sau đó, cô thấy gương mặt đó trên tivi. À, thì ra anh tên là Lục Tử Sâm, chủ tịch Lục thị, con nhà thế gia. Khoảng khắc đó tôi cảm thấy anh xa vời vợi như mặt trăng ở trên trời kia. Từ đó, không biết động lực ở đâu cô càng cố gắng học tập, kiếm tiền. Cuối cùng bước chân vào được nơi đây
Chuyện xưa hiện rõ trong đầu, Giai Kỳ phiền chán lại hít sâu một hơi. Hôm nay, gặp được anh cô thật rất vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙. Muốn hỏi anh có còn nhớ cô bé năm đó anh cứu hay không? Nhưng rồi lại thôi, thế giới của anh và cô quá khác nhau hơn nữa nếu anh không nhớ lại chỉ rước nhục về mình. Có tâm tư nào cũng thu lại đi thôi.
Cô cười khẩy, lại nhớ tới cuộc đời có thể viết thành truyện phiêu lưu kí của mình. Vừa sinh đã bị cha mẹ vứt bỏ, sống ở cô nhi viện được 3 năm thì có gia đình đến nhận nuôi, nghĩ sẽ được hạnh phúc nhưng không, còn áp lực, bí bách hơn cả cô nhi viện may sao vật chất cũng đủ đầy. 3 năm sau, gia đình đó có con cũng trả cô về cô nhi viện.
Năm 8 tuổi, lại được nhận nuôi. Cô không hi vọng gì nhiều. Và quả thực như thế, bắt làm việc nặng cũng thôi đi, cô thường xuyên bị hai vợ chồng đó thay phiên đánh đập. Sống như thế 2 năm, cô được tận mắt chứng kiến cảnh sàn nhà lênh láng máu, ông ta nằm giữa vũng máu trên ngực cắm con dao. Bà ta thì rút vào một gốc hình như hóa điên rồi. Cô không cảm thấy sợ hãi, đau buồn mà còn có chút khoái trá nữa.
Giai Kỳ sau đó không quay lại cô nhi viện nữa. Cô không muốn bị xắp đặt. Lang thang đầu đường xó chợ. Vài tháng nữa thì gặp được chị Diễm.
Cuộc đời như thế, cô tủi thân chứ, buồn khổ chứ, hận ông trời càng hận ” ba, mẹ” cô hơn. Cô khóc tới cạn nước mắt, có lúc nghĩ tới cái chết nhưng cô không dám. Vì thế cô không bao giờ khóc nữa, cũng không cười, trầm mặc ít nói. Cô biết cách nhẫn nhịn, cuối đầu, biết phớt lờ những chỉ trỏ của người đời cũng biêt vùng lên bảo vệ bản thân
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT