Thành phố A vào mùa xuân rất tuyệt. Nắng không quá gay gắt như mùa hè, gió cũng dịu nhẹ hơn mùa đông. Cái thời tiết này thật sự khiến con người ta dễ chịu.
Giai Kỳ từng đi lại trên con đường này vô số lần. Cũng mang theo nhiều tâm trạng khác nhau. Mùa đông là thời điểm cô đau khổ nhất, thì bây giờ mùa xuân chính là thời khắc tình cảm của cô được đơm hoa kết trái. Những lời nói của Sở Điềm đánh mạnh vào trái tim cô, khiến nó lại được tiếp thêm sức mạnh, nhìn thấy được ánh sáng cuối con đường.
Cô sẽ quên đi tất cả, bắt đầu lại từ đầu. Nếu đã đi đến bước này, chẳng có lí gì lại rút lui. Cho dù con đường sau này đầy rẫy chông gai… cô cũng sẽ cắn răng mà vượt qua.
Huống hồ gì, Lục Tử Sâm không phải không rung động. Chỉ là anh cần chút thời gian, cô có thể cho anh thời gian…
Không cần Lục Tử Sâm quên hết quá khứ, vốn tình đầu đã rất khó quên. Chỉ cần anh dành một khoảng nhỏ cho cô… thế là được.
Sờ vào cái bụng hơi hơi nhô lên, ánh mắt như chứa cả bầu trời sao. Con à, chỉ cần mẹ đủ cố gắng, hơn nữa con cũng giúp mẹ, đúng không? Chúng ta cùng tạo nên một gia đình có con, có mẹ và… cả cha. Một gia đình hạnh phúc…
[………]
Từ khi Giai Kỳ mang thai, Lục Tử Sâm từ một người ngay cả đường và muối cũng nhầm lẫn thì nay đã là một đầu bếp phụ trách bữa tối của cô. Ừ, Giai Kỳ tối nào cũng ăn cháo, vốn dĩ cô cũng không ăn được món nào khác.
” Há miệng ra nào”
Giai Kỳ ăn vào cái gì cũng nôn. Đó là vấn đề khiến anh phiền lòng nhất. Nhưng mỗi khi chính tay anh nấu và đút cho cô thì lần đó cô sẽ không nôn. Ừm… anh thấy bản thân cũng khá thích công việc này.
Cô ngoan ngoãn ăn hết thìa cháo. Nhích người sát lại gần anh, thật mong dừng lại ở khoảng khắc này.
” Anh đoán xem trong bụng em là con trai hay gái”
Lục Tử Sâm ôm cô, cơ thể gầy guộc thế này. Làm sao có thể sinh em bé chứ? Tìm anh dần yếu mềm
” Trai hay gái anh đều thích”
” Anh sẽ yêu thương nó chứ?”
” Làm sao anh có thể không yêu thương nó”
” Thế còn mẹ của…”
Giai Kỳ chưa kịp nói hết câu thì chuông cửa vang lên. Đến đây cũng chỉ có mỗi bà Lục mà thôi. Lục Tử Sâm đi mở cửa. Bà vừa bước vào đã đi ngay đến chỗ Giai Kỳ, sờ sờ bụng cô.
” Tiểu Kỳ, con làm sao lại ốm như thế? Vẫn chưa qua thời kì thai nghén sao, thường thì bây giờ đã qua rồi chứ”
” Bác đừng lo, chắc cũng sắp qua rồi đó ạ”
Bà Lục nhìn về phía Lục Tử Sâm.. chuẩn bị rồi
” Còn con nữa, học nấu món mới đi. Chỉ biết nấu mỗi cháo, ta thấy còn ngán thay cho tiểu Kỳ”
” Thì con đang học đây” Anh xác thực là đang học.
Bà Lục bỗng nhiên nắm chặt tay cô, khuôn mặt trở nên hốt hoảng, lo lắng.
” Trưa nay ta ngủ, đã mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ… tiểu Kỳ… xung quanh toàn là máu. Còn có cháu nội của ta, nó cứ khóc mãi. Ta cứ cảm thấy bất an, hoảng sợ làm sao đó. Tử Sâm, hay con đưa tiểu Kỳ về biệt thự của con đi. Nơi đó còn có quản gia, người giúp việc. Cũng yên tâm hơn”
Lục Tử Sâm nghe đến chữ biệt thự liền mất tự nhiên, nơi đó là anh xây cho Sở Điềm. Dọn vào đó, anh và cô đều không thoải mái gì
” Chỉ là giấc mơ mà thôi, mẹ đừng lo lắng vớ vẩn làm gì. Mọi thứ đều rất tốt”
” Đúng đó bác ơi, con cảm thấy rất tốt. Bác đừng lo lắng nhiều, lại sinh bệnh”
Giai Kỳ cũng biết nơi đó là ” nhà cưới” của anh, có phòng tân hôn của anh. Cô làm sao có thể…
Bà Lục vẫn còn rất lo lắng, nhưng cũng chẳng làm được gì với tính cố chấp của hai đứa này. Đành tự thân đến đây thường xuyên xác nhận.
” Tiểu Kỳ, có vấn đề gì nhất định phải nói với bác”
” Dạ, con biết rồi mà”
[………]
Ánh trăng tròn vành vạch ở ngoài cửa sổ. Trong phòng là hai thân ảnh ôm nhau. Cô gái dựa lưng vào lòng chàng trai. Chàng trai khẽ siết vòng tay, hôn khẽ lên mái tóc của cô gái.
” Cho anh thêm một chút thời gian… sẽ nhanh thôi. Anh sẽ nói với em ba chữ đó”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT