Lần thứ hai Giai Kỳ đến Y Vân, cảm giác cũng không tốt lắm. Nơi này giống như cấm địa của cô, động tới là đau.
Còn nói là sẽ quên đi, thật ra vẫn còn rất để tâm. Cô là đang lừa ai đây chứ.
Mở cửa phòng bao ra, bên trong có Nguyễn Lăng, Tần Tống và vài người khác cô không biết tên. Bọn họ đều nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên, tò mò, hứng thú. Thật sự là rất giống nhau sao?
Nở nụ cười giả dối gật đầu xem như là chào hỏi với bọn họ rồi cùng Lục Tử Sâm ngồi xuống. Lắc lắc li rượu trong tay, cô cảm thấy sau lưng một ánh mắt không kiêng dè nhìn chằm chằm cô, là Tần Tống. Hắn ta lại có ý gì đây?
Vừa mới uống một ngụm rượu thì cửa phòng lại mở ra. Bước vào là đôi trai gái, nói thế nào nhỉ, rất xứng lứa vừa đôi. Người đàn ông phong phạm không kém chút nào so với Lục Tử Sâm, nhiều hơn một phần ôn hòa. Người phụ nữ….
Khoan đã, người phụ nữ đó quá giống cô. Trên thế giới có hai người như vậy sao? Cố ấy chắc chắn là Sở Điềm.
Sở Điềm cười rất ngọt ngào, vừa nhìn đã biết thực hạnh phúc. Tại sao gương mặt giống nhau như thế mà số phận lại khác nhau vậy chứ?
Nhưng mà vì sao Lục Tử Sâm biết Sở Điềm cũng đến mà vẫn cố ép cô đến đây. Lòng cô quặn thắt, anh vốn dĩ không muốn giấu cô chuyện anh xem cô là thế thân. Trong lòng anh, cô hoàn toàn không một phân lượng.
Sở Điềm lúc này mới nhìn đến vị trí của Giai Kỳ. Cô ấy rõ ràng khó tin, rồi thương cảm, lại áy náy cảm xúc luân phiên thay đổi.
” Tử Sâm, đây là…”
Từ khi Sở Điềm xuất hiện, Lục Tử Sâm chưa từng dời mắt khỏi cô ấy
” Lâm Giai Kỳ”
” Chào Giai Kỳ, tôi là Sở Điềm”
Giai Kỳ cảm thấy việc hít thở thật khó khăn, tay siết chặt đến nổi cả gân xanh. Ánh mắt tất cả mọi người đều dồn vào cô, là muốn xem trò hay. Cô có thể làm gì đây? Sự thương cảm của Sở Điềm, cô không cần! Lục Tử Sâm, anh đưa em đến đây là muốn biến em thành trò hề sao.
Cô gắng gượng nở ra một nụ cười yếu ớt
” Hân hạnh gặp Sở tiểu thư”
Sở Điềm cười gật đầu với cô, sau đó tất cả mọi người bắt đầu nói chuyện rất vui vẻ, hòa hợp. Cô rốt cuộc ý thức được bản thân mình dư thữa đến cỡ nào.
Qua cuộc nói chuyện của bọn họ cô biết Sở Điềm đã mang thai, tụ họp hôm nay cũng vì để cô ấy vui, cô ấy muốn mọi người đều dẫn bạn gái theo.
Lục Tử Sâm vì muốn để Sở Điềm vui không tiếc đem cô ra làm trò hề
Hóa ra ngày đó anh uống say như vậy vì cô ấy mang thai. Lục Tử Sâm, họ hạnh phúc như thế cũng đã có con rồi, sao anh không từ bỏ đi hả?
Cô đố kị với Sở Điềm, cô ấy có tất cả mọi thứ cô hằng ao ước. Tuổi thơ tươi đẹp, cha mẹ yêu thương, chồng chiều chuộng và cả sự si tình của Lục Tử Sâm.
Ông trời sao lại ích kỉ với cô như vậy?
Giai Kỳ dần thấy khó thở cực điểm, cô không thể ở lại đây được nữa. Vội vội vàng vàng nói muốn đi nhà vệ sinh.
Cô hất nước lên mặt mình, nhìn qua tấm gương, ánh mắt ảm đạm. Đưa tay run rẩy sờ khuôn mặt, cô vừa yêu vừa hận nó biết bao. Kéo lên một nụ cười, so với Sở Điềm thật sự không có chút ánh sáng nào.
Giai Kì nán lại trong toilet khá lâu, cho đến khi tâm trạng lắng xuống mới đi khỏi. Dọc hành lang trên đường trở về, thế nhưng cô lại trông thấy Lục Tử Sâm và Sở Điềm đứng cùng nhau. Cô nấp người vào cây cột gần đó, cũng không giải thích được vì sao mình lại làm vậy nữa.
Vì khoảng cách không xa, cô có thể nghe hết cuộc đối thoại của bọn họ. Tự giễu nghĩ, lần trước cũng vậy, cô sinh ra là để đi nghe lén mà.
” Lục Tử Sâm, em đã mang thai rồi, anh cũng quên đi được không, bắt đầu cuộc sống mới?”
Lục Tử Sâm nắm lấy hai vai của Sở Điềm, đôi con người lần đầu hiện lên… tuyệt vọng.
” Điềm Điềm, anh đã chuẩn bị tất cả để cầu hôn em. Rõ ràng chúng ta đã từng rất tốt… tại sao… lại đi cưới Tư Đồ Mặc… tại sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT