” Tôi hoãn biết bao công việc, vượt ngàn dặm xa xôi đến đây muốn tặng cô món quà bất ngờ, không ngờ cô còn tặng tôi lễ gặp mặt kinh hỉ hơn”
Giai Kỳ biết anh đến vì mình, nghe giọng điệu cũng biết anh không để ý việc có người vừa mới tỏ tình với cô, không hề ghen vì cô. Mặc dù vậy trái tim cô muốn nổ tung luôn rồi. Giọng nói ngập tràn yêu chiều và phấn khởi.
” Được rồi, cái vẻ mặt này của anh cũng quá hài hước đi. Không phải đã từ chối rồi sao. Thế nào trông em có xinh đẹp không, lúc nãy đàn có phải rất hay không?”
Lục Tử Sâm liếc nhìn từ trên xuống dưới cô vài vòng. Ngả ngớn bình luận
” Tiêu sài của tôi hơn cả triệu đô, nhìn khác hẳn nhỉ. Câu dẫn được cả thầy giáo luôn mà”
” Không biết anh còn nhỏ nhen như vậy nha. Ý anh có phải là em rất đẹp không. Thế anh có nghe em đàn không đấy? “
Cô cố chấp vấn đề này cũng vì cô muốn biết anh có chứng kiến khoảng khắc cô cho là bản thân mình đẹp nhất hay không, muốn biết anh cảm thấy thế nào. Cô cũng giống bao thiếu nữ khác mà thôi. Muốn phô bày dáng vẻ đẹp nhất cho người mình yêu trông thấy.
” Được rồi, tôi có nghe. Đàn rất rất hay. Chẳng phải mọi người đều khen sao. Về phần xinh đẹp, tôi thấy em không mặc gì càng xinh đẹp hơn nha”
Anh cố ý nhấn mạnh từ ” không mặc gì”, mặt cô nóng rần lên. Đánh nhẹ vào ngực anh
” Háo sắc”
Lục Tử Sâm cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, kéo cô vào lòng mình. Đánh bốp vào mông cô
” Để tôi cho em xem thế nào là háo sắc thực sự”
Giai Kỳ chưa bao giờ có thể từ chối được anh, huống chi anh còn tới đây vì cô. Liền chủ động dâng đôi môi mình dán vào môi mỏng lạnh như băng của anh, học theo cách anh, hôn sâu triền miên. Tư vị hôn môi khiến Lục Tử Sâm lạc mất hồn phách.
Tiếp đó di chuyển xuống cổ anh, liếm nhẹ hầu kết. Cô cảm nhận rõ ràng cơ thể anh hơi run lên. Lục Tử Sâm đem cô chống đỡ trên tường, Giai Kỳ đau không kiềm được than một tiếng, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh
Người phụ nữ đáng chết, đúng là yêu tinh lẳиɠ ɭơ chuyên gây họa mà.
” Là em khiêu khích tôi trước”
Dứt lời liền muốn vòng tay ra sau kéo khóa váy cô thì tòa nhà bất ngờ rung lắc dữ dội, mọi thứ đều rơi xuống, mảnh vở thủy tinh văng tung tóe. Cái đèn chùm trên đầu ập xuống nếu không phải Lục Tử Sâm nhanh tay nhanh mắt thì sẽ trúng người Giai Kỳ
” Tôi nghĩ là động đất xảy ra rồi. Giai Kỳ, nắm chặt tay tôi. Ra khỏi tòa nhà này sẽ ổn thôi”
Vừa mở cửa phòng, bên ngoài đã hỗn loạn thành một đoàn. Mọi người kinh hãi hét lên chạy ùa về phía lối thoát hiểm, bởi vì chạy quá nhanh nhiều người té ngã, những người còn lại giẫm đạp lên cơ thể của họ tiếp tục chạy. Vào lúc nguy cơ bốn phía thế này, giá trị đạo đức đều không là gì. Lục Tử Sâm nắm chặt tay Giai Kỳ, kéo cô chạy về hướng lối thoát hiểm còn lại. Sàn nhà liên tục nghiêng ngả, Giai Kỳ cởi phăng đôi cao gót của mình để tiện đi lại.
Cầu thang bên này chỉ có khoảng 20 người. Hai người họ vừa mới xuống được mấy bật thì tòa nhà lại rung lên bần bật. Nhiều người đều ngã xuống, tiếng khóc la văng vẳng bên tai. Lục Tử Sâm bám chặt vào lan can, tay còn lại ôm ngang hông Giai Kỳ, thật chặt.
” Giai Kỳ, phải luôn ôm chặt lấy tôi”
Giai Kỳ choáng váng, cô chưa từng trãi qua cảnh tượng thế này, dùng hết sức bám víu vào quần áo anh, cùng anh gian nan đi xuống từng bậc thang.
Lại một trận dư chấn, lần này mức độ dư chấn còn kinh khủng hơn hai lần trước. Cảm giác tòa nhà nghiêng sang một bên, nó sắp sụp rồi. Lục Tử Sâm và Giai Kỳ mất trọng tâm. Anh ôm chặt cô vào lòng, cùng cô rơi xuống dưới. Giai Kỳ được anh che chắn, không hề bị tổn thương chỗ nào.
Mọi người xuống tới cửa thoát hiểm, ai nấy đều nhen nhóm lên hi vọng. Đúng vậy, ra khỏi tòa nhà này là tốt rồi. Nhưng vừa mở cửa ra tòa nhà lại tiếp tục một trận rung lắc, lần này nó trực tiếp bị sụp luôn rồi. Nhất thời, tiếng khóc, tiếng hét vang vọng bốn phía tràn ngập thê lương. Cô cảm thấy mình đang cận kề cái chết, dần dần chìm vào bóng tối vô biên.
P/s: Vốn từ của tui có hạn:(( cũng chưa từng tận mắt chứng kiến hay xem phim có cảnh này, chỉ dựa vào mường tường mà miêu tả ra. Nến nếu có phi logic hay sạn gì đó thì các nàng thông cảm tui nha^.^:))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT