Thân thủ nhanh như một tia sao băng xẹt ngang bầu trời, Xuyên hoàn toàn không nhìn kịp diễn biến trận đấu như thế nào. Chỉ nhận thức được khi bàn tay của thằng đầu đàn nắm áo cậu vừa buông ra được vài giây thì nhìn xuống đất đã thấy cả bọn đo đất thở dốc. Không một lời hăm he đe dọa nào thốt ra, nhưng cả bọn nhìn kẻ lạ mặt đột ngột tấn công kia còn sợ hơn cả quỷ thần, chúng ráng gượng đứng dậy rồi bỏ chạy không một lời từ tạ…
- Bạn có sao không? – Chàng trai trẻ cao lớn quay sang hỏi Xuyên câu thoại quen thuộc sau khi cứu người.
- Ơ, không sao. Cám ơn… anh rất nhiều!
Như một bản năng từ lâu, Xuyên đột nhiên bước lùi ra sau, đây là lần thứ hai cậu cảm thấy ngượng ngùng khi đứng gần một người cao hơn mình khá nhiều. Nhưng cậu bạn này hình như cũng như Hiệp, chẳng bao giờ ý thức được chiều cao lý tưởng của mình có thể khiến những người “thấp bé” như Xuyên cảm thấy xấu hổ tủi thân hay sao á, vẫn hồn nhiên vô tư xáp xáp tới gần, mắt đảo quanh từ trên xuống dưới người Xuyên theo kiểu dò xét kẻ gian giấu vật phạm pháp…
- Có thật là không sao chứ? Nhà bạn ở đâu để mình đưa về cho!
- Thôi không cần đâu… Em tự về được rồi, cám ơn anh rất nhiều vì đã ra tay cứu giúp! – Dù chưa biết tuổi của cậu trai này nhưng Xuyên vẫn theo thói quen xưng hô lễ phép với những ai… cao hơn mình.
- Hình như nhà cậu men theo con hẽm này vòng qua đường 289 đúng không? Mình cũng ở gần đó, cùng thuận đường về chung đi!
- Ủa, sao anh biết nhà em ở đường 289?
- À, mình cũng thấy bạn đi mua đồ vài lần ngang nhà. Với lại chúng ta cũng học cùng khối nữa, nhưng khác lớp!
Lúc này Xuyên mới để ý đến đồng phục của người bạn mới này, tấm phù hiệu đúng là ở chung trường với cậu, cũng học lớp 8 như phân khối B6, Xuyên phân khối A3.
- Vậy ra hai chúng ta bằng tuổi nhau à? – Xuyên bắt đầu dự định thay đổi cách xưng hô lại cho đúng, nhưng trong đó có ngầm ý thoáng buồn vì bằng tuổi mình mà đã cao như vậy.
- Hi, nếu bạn học đúng năm thì mình lớn hơn bạn 1 tuổi, hồi nhỏ mình ở dưới quê chuyển lên thành phố, vì ba mẹ bận lo nhiều thứ quá nên không thu xếp việc học ình kịp, thế là mình bị trễ 1 năm. Nên mình tuy học lớp 8 nhưng 14 tuổi rưỡi rồi, mình tên Bùi Hoàng Định, còn bạn? – Chàng trai hoạt bát tự nhiên nói một tràng rồi giới thiệu luôn về mình rất trôi chảy.
- Mình tên Xuyên…
- Xuyên thấu hả? Hehe, tên ngộ quá ha! Thôi trễ rồi, mình cùng về đi!
Cậu chàng vô tư quàng vai Xuyên đi về cùng, không cần biết ý kiến, trong khi Xuyên vẫn đang lúng túng với người bạn mới quen nhưng lại rất lanh lợi và nhiệt tình này. Bỗng nhiên trong đầu Xuyên lại hiện lên hình ảnh của Hiệp – cảm nghĩ bâng quơ chợt hiện lên. Định tuy chiều cao chưa bằng, nhưng so với tuổi thì cũng thuộc vào hàng cao lớn, cường tráng lại biết võ Judo. Nếu như Hiệp cũng vui vẻ, hoạt bát và cởi mở như anh bạn này thì thật tốt quá, có lẽ tình cảm anh em của hai người đã khắn khít hơn.
Những ngày sau đó, cư nhiên không báo trước, nhưng Định lúc nào cũng đứng đợi trước cửa nhà Xuyên để đi học cùng với cậu. Xuyên cảm thấy bất ngờ trước sự nhiệt tình của anh bạn này, nhưng “thêm một người bạn bớt một kẻ thù”, mọi chuyện diễn biến tốt đẹp đối với một cậu bé ưa chuộng hòa bình như Xuyên vốn là một điều quá tuyệt vời rồi, cần gì phải đắn đo nữa chứ.
Khối 12 bắt đầu vào giai đoạn ôn thi, nhà trường bắt buộc phải tập trung sớm hơn các khối khác để làm đề luyện thi bộ môn ngắn dưới sân trường. Lúc đầu Xuyên cũng dự tính đi cùng giờ với Hiệp, nhưng như thế thì quá sớm mà cũng chưa được vào lớp ngay, nay có cậu bạn yêu cầu đi cùng nên Xuyên cũng nói với ba mẹ cho anh ấy đi học trước, cậu đi cùng với bạn là được rồi. Hiệp tuy đã để ý quan tâm đến Xuyên nhiều hơn, nhưng vì cũng bận rộn với thi cử, cộng với suy nghĩ về đứa nhóc con vốn xưa nay thụ động nhút nhát đã có được người bạn thân thì cũng yên tâm, không suy nghĩ gì thêm nữa.