Hiệp gõ cửa phòng Xuyên ba cái rồi bước vào, giữ đúng phép lịch sự cần có. Xuyên đang ngồi cạnh cửa sổ kéo tai phone nghe bài “Sorry that I love You”. Hiệp ngồi xuống bờ tường đối diện, lặng lẽ nhìn đối phương, ánh mắt mang theo thứ xúc cảm hỗn tạp khó nhận rõ. Thấy sự tình khúc mắc, Xuyên đành tháo tai nghe ra, chủ động lên tiếng:
- Anh có chuyện gì muốn nói với em sao?
- Không có thì anh vào đây làm gì?! - Hiệp vẫn luôn giữ cách nói chuyện sốc hông như cũ.
- Đâu nhất thiết phải có gì để nói, nhiều khi anh chỉ muốn “làm” thôi cũng vào mà!

- Em càng ngày càng lém lĩnh đó! Anh thấy… dạo này em đổi khác lắm!
- Em vẫn như cũ thôi, chỉ có anh là khác!
- Anh khác hay em khác? - Hiệp vẫn nhất quyết hỏi gặng lại.
- Là anh! – Xuyên cũng không vừa, quyết tâm giữ vững quan điểm.
- Vậy em nói đi, anh khác cái gì?
- Rốt cục anh tính giải quyết vấn đề với bà chị dâu đó thế nào đây? Em thấy càng ngày chị ta càng quá đáng rồi đó!
- Chuyện đó anh có cách giải quyết, em đừng lo. Cái quan trọng hơn là chuyện của em và Định kìa!
- Em với Định thế nào? Vẫn vậy chứ có khác gì đâu!
- Dạo này hai người rất thường đi riêng với nhau, tên đó vẫn chưa muốn từ bỏ em!

- Anh Hiệp, anh và em đã từng giao ước với nhau thế nào anh còn nhớ không?
- Tất nhiên là nhớ, nhưng…
- Vậy thì anh hãy cứ theo đó mà làm. Nếu như không thể tin tưởng nhau nữa, em và anh… không còn gì để nói!!!
Xuyên đứng dậy xoay người đi về phía giường ngủ, ngày mai vẫn còn rất nhiều chuyện phải giải quyết. Dẫu biết cuộc sống không có gì hoàn hảo, nhưng tại sao hạnh phúc nhỏ nhoi lại khó được trọn vẹn như vậy. Chẳng lẽ chỉ đơn giản là Xuyên muốn có một gia đình, một người yêu và một người bạn luôn kề vai sát cánh bên mình lại là quá nhiều hay sao?! Để rồi lúc này đây, Xuyên phải đứng trước sự mất mát của một trong những điều mà cậu không thể thiếu.
Kỳ thi học kì 1 vừa hoàn tất, Định cũng đã làm xong mọi thủ tục để chuẩn bị cho chuyến đi du học vào đầu tháng 2 tới đây. Cảm giác khi biết sắp phải chia xa một người mà mình đã gắn bó thân thiết khoảng thời gian dài khiến Xuyên cảm thấy rất buồn phiền. Cậu dành thời gian để ở bên Định nhiều hơn, cốt yếu là hỏi thăm, trò chuyện, tâm sự, ôn lại những kỉ niệm ngày hai đứa vừa biết nhau cho đến giờ, những buồn vui, nghịch phá, pha trò cùng nhau, mà mặc nhiên không hề có bất cứ giận hờn nào cả, chỉ từ khi bắt đầu có mối quan hệ của Hiệp. Nếu nói tình yêu, Định là kẻ thứ ba chen vào giữa Xuyên và Hiệp, nhưng nếu nói về tình bạn thì Hiệp lại chính là kẻ đã chen vào mối quan hệ vốn dĩ rất tốt đẹp và trong sáng của hai người bạn thân thiết luôn bên nhau trong mọi cuộc vui. Để rồi giờ đây, trong vô hình, họ đã dần đánh mất đi những phút giây hồn nhiên ngày cũ, chỉ còn lại sự luyến thương, buồn vươn, day dứt giấu kín trong mối quan hệ không thể lùi về, cũng không thể tiến lên.
Giữa cánh đồng xanh mướt, Định và Xuyên cùng ngồi bệt xuống bãi cỏ, ngước mặt lên cao hứng gió trời, làn hương đồng nội làm tâm hồn như trút bỏ đi bao oán niệm trong lòng. Bất chợt Định đưa ra một câu hỏi:

- Có bao giờ Xuyên nghĩ, nếu như mình không nảy sinh tình cảm với anh trai của mình, nếu như anh ta vẫn là một chàng trai bình thường, vẫn lãnh đạm hoặc xem Xuyên như là một đứa em trai. Thì với mối quan hệ của chúng ta, sẽ có thể tiến xa hơn được không?
- Ở trên đời này không bao giờ có thể dùng đến từ “Nếu”. Vì thời gian không thể quay lại, chúng ta không thể đổi thay những gì đã xảy ra, chỉ có thể nhìn vào thực tại và tiếp tục tiến bước. Tui chưa bao giờ nuối tiếc những gì đã qua, bởi mọi thứ tui đều đã cố gắng hết sức để gìn giữ và trân trọng, nếu còn hay mất đi có chăng cũng vì không thể níu kéo nữa thôi!
- Tui chỉ muốn biết, nếu không có gì ngăn trở, tui sẽ có thể trở thành người yêu của Xuyên được không thôi!
- Định hoàn hảo như vậy, lại quá tốt với tui nữa. Tất nhiên là không hề khó rồi! – Xuyên trả lời mang theo nụ cười nhẹ nhàng, lan tỏa ấm áp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play