- Ku Xuyên có được một người bạn hết lòng nhiệt tình giúp đỡ đến như vậy, kẻ làm anh như tôi đây thật lấy làm mừng! – Giọng nói của Hiệp trầm ổn, nhưng ánh mắt lại như tia lửa điện “chọt” thẳng vào đối tượng “muôn kiếp tình thù”.
- Bạn bè chí cốt hoạn nạn có nhau, giúp đỡ nhiệt tình là chuyện bình thường mà! Nghe qua ngữ điệu của anh hai, chắc hiển nhiên rất vui lòng giao phó đứa em của mình cho tôi tạm thời chăm sóc chứ nhỉ?! – Định chưa từng một lần tỏ ra e dè hay khiếp sợ trước kẻ thù kia, chưa bao giờ.
- NHƯNG… - Chữ “Nhưng” được khựng lại, âm vực rất rõ ràng và dứt khoát – Phòng của tôi cũng rất rộng rãi, chăn ấm nệm êm, tiện nghi đầy đủ không thiếu bất kì thứ gì cậu vừa liệt kê khi nãy. Vì thế không cần một người bạn “ngoại bang” như cậu khổ công đâu!
- Ồ, hóa ra người anh trai tốt bụng bao dung kia đã được tận hưởng cuộc sống thoải mái, tự tại, thoáng đãng từ lâu, trong khi người em phải bó bột trong căn phòng chật hẹp suốt ngần ấy năm trời! I cha, một người anh thiệt là cao cả, đáng được vinh danh muôn đời nha!!!

- Tôi đã kêu Xuyên qua ngủ cùng từ lâu rồi, tại em ấy không chịu chứ bộ! – Hiệp hơi chột dạ, nhưng vẫn thẳng lưng sừng sửng đối đáp lại.
- Đó cũng chỉ là miễn cưỡng thôi! Còn tôi thì vô cùng nhiệt tình và tình nguyện. Tất cả những gì Xuyên thích tôi đều có thể đáp ứng, chứ không như ai kia cứ thích ép buộc người khác làm theo ý mình. Có bao giờ anh chịu ngồi một chỗ xem Paris by night với Xuyên suốt 2 tiếng đồng hồ mà không ngáp ngủ chưa?! – Định bắt đầu đưa ra dẫn chứng về sức chịu đựng của mình.
- Thì bây giờ tôi cũng sẽ như thế. Mà tôi còn chưa bắt lỗi cậu nữa đấy nhé, ở Việt Nam toàn coi đĩa lậu mà bày đặt sắm đầu Blu-ray, xài đồ xi-đa mà để trong túi LV à?!!
- Kệ tía tui, tui thích chơi trội vậy đó? Anh không có nên tức hay gì???
Xuyên lúc này đã bắt đầu mệt đuối với hai kẻ lúc nào gặp nhau cũng tràn trề sinh lực cãi vã thế này, nếu họ mà ở chung một nhà thì không biết một ngày quánh nhau mấy chục lần nữa…
- Hai người có cần tui làm ông mai, tác thành cho đôi trẻ được sống cùng nhau để tha hồ “cắn yêu” không???
Nhận thấy nét mặt nghiêm trọng của Xuyên, Hiệp cũng thôi sừng sỏ, bắt đầu tằng hắng thể hiện nét mặt người lớn không chấp nhất kẻ nhỏ. Nhưng cử chỉ thì vẫn dằn mặt đối phương, anh chàng quàng tay qua kéo Xuyên sát lại gần mình, để cơ thể cậu áp vào ngực anh, thể hiện sự chiếm hữu tuyệt đối.
- Nói tóm lại, ku Xuyên nhà này đã có một chỗ ngủ tạm, cũng - có - thể - là VĨNH VIỄN (nhấn mạnh từng từ) rất thoải mái và đầy đủ mọi thứ rồi. Vì thế chú em không cần nhiệt tình quá mức cần thiết như thế nữa. Hiện giờ đang rất bận rộn, em ấy còn phải lên xem tiến độ xây dựng theo đúng ý mình, không tiện tiếp khách lâu. Uống xong ly nước rồi về nghỉ ngơi đi!!!
Hiệp chẳng chút nể nang, đuổi khách lỗ liễu trước đôi mắt trợn tròng và cái mồm há hốc thản thốt vì tức tối của Định. Nhưng cậu bạn cao kều bảnh tỏn không phải loại người từ bỏ dễ dàng như thế.

- Tôi đến đây phần để biếu quà cho ba mẹ và Xuyên, thêm nữa là muốn mời cậu ấy tối nay đến nhà tôi dự sinh nhật!
- Sinh nhật Định vừa mới qua hồi tháng 1 mà? – Xuyên vốn luôn tâm lý trong việc nhớ ngày sinh của những người quan trọng, kể cả ba mẹ và Hiệp.
- Là sinh nhật mẹ tui, bà rất muốn Xuyên tới chơi!
- Trời đất, sao ông không nói tui biết sớm? Giờ gấp quá không biết tui phải chuẩn bị quà gì bây giờ nữa!
- Không cần đâu, mẹ tui nói chỉ cần Xuyên có mặt là tốt rồi. Có đưa quà mẹ cũng không nhận!
- Nói vậy sao được chứ! Dù sao cũng phải có quà, để tui sắp xếp chuyện nhà rồi trưa nay cùng Định đi chọn.

- Nhưng mà không biết ai kia… có cho phép Xuyên đi không?! – Định vẫn tiếp tục trả đòn.
Nét mặt của Hiệp lúc này lộ rõ vẻ không vui, ánh mắt vẫn sắc bén như lưỡi hái tử thần, chân mày muôn thuở chau lại như sắp chạm nhau. Thế rồi anh chàng vẫn chọn cách kìm nén cảm xúc, dù sao với quyền hạn của một người anh trai không ruột thịt, Hiệp cũng không thể cấm đoán Xuyên đi dự tiệc của bạn bè.
- Chỉ cần Xuyên muốn đi là được. Tôi không có ý kiến!
Hiệp chẳng buồn làm khó nữa, cũng bởi vì nhìn thấy nét mặt khẩn thiết thầm lặng mong cầu của Xuyên cứ nhìn “say đắm” vào mình. Cậu chàng khi nghe thế rất lấy làm vui, Định cũng nhìn Hiệp nở nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý, Hiệp không rõ đó là gì nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy bất an.
Sau gần cả tiếng đồng hồ dạo khắp các shop lưu niệm, cuối cùng Xuyên cùng với Định cũng đã chọn được món quà ưng ý. Vượt qua cửa ải nguy nan, hiển nhiên về phần xin phép ba mẹ là điều vô cùng dễ dàng, chẳng ai lại đi cấm đoán đứa con trai ngoan luôn học hành chăm chỉ ngàn năm một thuở mới xin phép đi dự tiệc thế này, huống chi chính ông bà cũng đã nhiều lần khuyến khích cậu đi chơi để giao lưu bên ngoài nhiều hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play