Buổi sáng đẹp trời, như thường lệ Hiệp luôn nhanh nhảu thay đồ hoàn tất bữa sáng để đến trường. Thấy cậu lúc nào cũng gấp gáp, mẹ liền lên tiếng khuyên:
- Ăn từ từ thôi, coi chừng mắc nghẹn đó! Còn sớm mà đã trễ học đâu, từ từ rồi chờ em con đi cùng nữa!
- Đó giờ có đi chung với nhau đâu, dù sao hai đứa cũng khác khối. Nó lớn rồi, cần gì đi chung với con hoài chứ! – Hiệp vẫn không để tâm tiếp tục húp sì sụp tô mì thịt bò.
- Hiệp nè… - Mẹ nhìn Hiệp trầm ngâm.
- Gì mẹ?
- Hình như con vẫn chưa chấp nhận Xuyên. Mẹ biết nó không phải ruột thịt hoàn toàn với con, cũng không phải cùng do mẹ sinh ra. Nhưng nó rất dễ thương và ngoan ngoãn, cố gắng chăm chỉ để làm vừa lòng ba mẹ và cả con. Rất nhiều lần con làm lỗi với nó, nhưng nó không bao giờ méc lại với ba, chứ nếu không là con đã no đòn rồi! Nó vốn rất muốn được thân thiết với con, được con xem nó như anh em trong nhà để quan tâm lẫn nhau. Nhưng con lúc nào cũng thờ ơ lãnh đạm nên khiến nó càng thêm rụt rè nhút nhát.
Hiệp nhăn nhó tỏ vẻ phiền toái rồi đối đáp lại:
- Tại con và nó quá khác nhau, nó suốt ngày chỉ biết học rồi ru rú trong nhà, chả thích chơi thể thao, cũng ngại tiếp xúc với nhiều người, động cái gì cũng sợ. Vậy nên con sao chơi cùng với nó được!
- Bản chất nó vốn hiền lành, với thêm phần con cứ hay cộc cằn la mắng nên nó mới thêm sợ. Chỉ cần con chịu khó bảo ban nó là ổn thôi, với lại nó cũng thích chơi thể thao chứ đâu có…
- Thôi chuyện đó tính sau đi mẹ. Giờ con phải đi học đây! Thưa ba mẹ con đi học.
Ba ba đang chăm chút đọc báo ở phòng khách nghe tiếng thưa liền nói vọng tới:
- Chờ em đi cùng nữa, nó đang chuẩn bị đồ ăn trong nhà bếp đó!
Bỏ ngoài tai lời ba nói, Hiệp mang giày rồi vọt nhanh ra khỏi nhà. Đi được một đoạn thì cậu nghe thấy tiếng chạy gấp gáp của ai đó, bản năng tập võ thường tập kích nên Hiệp quay lại. Cơ mặt nhanh chóng giãn ra khi biết người đuổi theo là đứa em cùng cha khác mẹ. Cậu bé không nói gì, chỉ nhìn Hiệp hơi ngại ngần một chút rồi bước chậm lại, giữ một khoảng cách nhất định phía sau rồi lủi thủi đi theo. Không thích cảm giác bị ai đó lò tò phía sau, Hiệp lên tiếng:
- Muốn đi cùng thì bước lên ngang hàng, đừng lủi thủi phía sau lưng tui, khó chịu lắm!
Vẫn cách nói chuyện thô lỗ từ trước đến giờ, Xuyên khẽ giật mình một chút rồi bước nhanh lên trước. Hình như đã khá lâu rồi Hiệp và Xuyên không đi học cùng nhau, kể từ lúc cậu bé chủ động nói với ba mẹ có thể tự mình tới trường vì nhà cũng gần, nhưng lý do chính là vì dù có đi cùng nhau thì hai đứa cũng chẳng nói chuyện câu nào, cộng thêm Hiệp lúc nào cũng bước nhanh, rồi rũ rê đám bạn loi choi tụ tập hàng quán rồi mới vào trường, chẳng thèm để ý đến Xuyên.
Cảm giác xa xưa quay trở lại, Hiệp bỗng thấy có chút ngập ngừng. Cậu giờ đã không hay la cà với đám bạn nữa, một phần bởi vì sắp vào năm cuối cấp bài vở tương đối nhiều, lại bị ba mẹ la mắng so sánh suốt với Xuyên vì tối ngày chỉ biết chơi bời quậy phá. Nhìn người gần bên biết lo chăm chỉ học hành, tự dưng Hiệp cũng thấy hơi chột dạ, tự giác cải tà quy chánh.
Khi đi gần nhau, Hiệp mới chú ý đến nhiều thay đổi của Xuyên. Gương mặt đã bớt bầu bĩnh hơn hồi bé mà trở nên thon gọn hơn, nhưng vẫn trắng và láng mịn như trước, dậy thì vỡ giọng rồi mà chẳng nổi hột mụn nào, mái tóc cắt gọn gàng theo đúng quy định trường, thẳng đều mượt mà như duỗi. Dù vẫn lùn hơn Hiệp nhưng khoảng cách đã cải thiện hơn khi giờ đã đứng tới gần cổ của cậu thay vì chưa tới vai như hồi mới vào cấp 1 (dù sao vẫn thấp hơn một cái đầu). Cũng phải thôi, vì Hiệp vốn thuộc dạng cao nhất nhì so với đám bạn đồng trang lứa, và gần như những anh chị lớp trên cũng không ai cao bằng. Nên dù Xuyên cao 1m55 đứng gần tên vai u thịt bắp 1m78 như Hiệp vẫn thấy rất nhỏ bé. Và chiều cao này vẫn còn tiến triển nữa…
Vì cổng trường cấp 3 gần hơn nên Hiệp bước nhanh đi vào trước. Nhưng Xuyên gọi với theo:
- Anh Hiệp!
- Chuyện gì nữa? – Mặt vẫn nhìn đối tượng nhăn nhó như khỉ ăn ớt.
- Anh… có thể đi cùng đến gần cổng trường của em được không?
- Cái gì? Bắt tui hộ tống tới tận nơi luôn á hả? Mọi hôm có thế đâu sao tự dưng bữa nay lại vậy?
- Dạ không… em…
- Bớt công tử bột đi! Từ đây tới đó có mấy bước chân, còn bắt tui dẫn tới tận cổng như đứa trẻ mẫu giáo, mấy đứa bạn cùng lớp mà biết sẽ cười thúi đầu cậu đó!