Từ ngày xác định rõ ràng tình cảm của cả hai, Hiệp và Xuyên càng trở nên khắng khít với nhau. Ba mẹ tất nhiên nhận ra sự thay đổi kỳ lạ đó, nhưng thầm nghĩ có lẽ các con đều đã lớn, biết tự nhận thức được tình thân để gắn bó đùm bọc nhau hơn. Hai vợ chồng già lặng lẽ nhìn nhau cười, thở phào nhẹ nhỏm như trút được gánh nặng ưu phiền nào đó đã cất giữ bấy lâu, họ nghĩ rằng như vậy cũng đã là tốt lắm rồi.

Ngày xuân dần qua, nắng hạ vàng rực rỡ chiếu soi qua từng tán lá vàng ươm làm chín rộ những trái cây thơm ngọt. Xuyên đã hoàn tất chương trình lớp 10, đang tận hưởng những ngày hè thoải mái sau bao vất vả bỡ ngỡ của năm đầu cấp 3. Mọi thứ vẫn thế, xoay vần theo vòng quay của cuộc sống lắm tấp nập, dù ngày qua ngày cũng chỉ có 24 giờ, một tuần 7 ngày, một năm nơi miền nam chỉ rõ rệt nhất với hai mùa mưa nắng. Những hạt nước long lanh dần trút xuống nhiều hơn, có khi báo trước bằng những áng mây vầng vũ, có lúc bất chợt vô tình khi nắng còn chưa phai, tưới vào mảnh đất cằn khô sau bao ngày nắng hạn.

Xuyên đang thả hồn lãng du theo nhịp điệu nhẹ nhàng du dương tí tách của những hạt mưa rớt rơi trên mái hiên nhà, mơ mộng về một phương trời xa xôi dịu vợi, nơi có hoa bướm, cỏ thơm, cánh đồng bát ngát, đàn bò sữa cùng tòa lâu đài tráng lệ, rồi chàng hoàng tử cưỡi con ngựa trắng tung tăng đến đón đi ngao du khắp bốn phương trời (Thì ra “cậu bé” cũng có một ước ao, một khát khao được làmcông chúa ngủ trong rừng cơ đấy!>.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play