Chính Hiệp cũng mập mờ về cột mốc mình nảy sinh tình cảm, nhưng điều đó giờ đây không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng nhất lúc này đó chính là phải đối mặt với mối quan hệ đã không thể trở về “bình thường”. Sau khoảng thời gian dài khổ sỡ đấu tranh, cuối cùng Hiệp đã hoàn toàn chấp nhận, chấp nhận Xuyên như một “người đặc biệt” trong tim mình.
Còn Xuyên, lúc này đây bản thân cậu không biết nên vui hay buồn nữa. Cậu đang bị vướn vào chiếc lưới tơ rối rắm mà Hiệp dựng lên, hay nói chính xác thì chính cậu cũng đã âm thầm tự nguyện lao vào. Xuyên cảm thấy lo sợ nửa không dám dấng thân, nửa lại khao khát đến cháy bỏng vì tình cảm mà mình mong ước đã chạm được đến. Chính bản thân Xuyên cũng đã đấu tranh rất nhiều, chỉ là cậu mãi mê tập trung vào niềm mong mỏi được Hiệp chấp nhận mình như người trong nhà hơn, chứ chưa dám mơ đến điều vô thực đến như vậy. Cuối cùng, Xuyên cũng chọn cách gỡ rối…
- Nhưng chính anh cũng đã hiểu, chúng ta đã phạm vào hai điều cấm kỵ lớn đến mức nào. Cho dù có thực sự tiếp nhận, thì em và anh cũng chưa chắc đi đến đâu!
- Quan trọng là vui vẻ, là cảm thấy hạnh phúc với sự lựa chọn của mình. Sao phải bận tâm đến những điều đó chứ?
- Nhưng còn ba và mẹ nuôi, làm thế nào giải thích với họ đây? – Xuyên không dám mường tượng đến viễn cảnh đó, một viễn cảnh đáng sợ.
- Chuyện đó trước sau gì họ cũng biết, thì cũng chỉ có hai khả năng là tiếp nhận hoặc phản đối thôi. Vì thế chúng ta tạm thời cứ giữ bí mật này, chờ đến khi tôi tốt nghiệp ra trường, tìm được việc làm ổn định, có thể tự lo cho bản thân và cho em. Lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau tự lập!
- Sao anh lại có thể nghĩ ra ý tưởng vô tình đến thế được? Dù sao đó là người thân thích duy nhất của chúng ta, họ đã vất vả nuôi dưỡng em và anh khôn lớn trưởng thành như thế này.
- Vậy chứ em muốn thế nào? Từ bỏ tất cả, chôn vùi tình cảm thật của mình để sống giả dối, nhắm mắt nghe theo lời ba mẹ lấy một người mà mình không yêu, cũng không có cảm giác khi ân ái, để rồi phải khổ sỡ cả đời sao?!
Xuyên vô cùng bất ngờ trước những lập luận của Hiệp. Thì ra anh đã phải đắn đo rất nhiều, suy nghĩ rất nhiều, dằn vặt rất nhiều mới đưa đến quyết định hôm nay - đối mặt với sự thật, với tình cảm thật của mình.
- Vậy bây giờ anh tính sao?
- Chưa tính gì cả, ngay bây giờ tôi chỉ muốn biết một điều thôi: Em có thích tôi không?
Một lần nữa Hiệp lại đẩy Xuyên vào tình huống lúng túng. Anh chàng luôn là người mạnh mẽ như chính tên của mình, một khi đã vào cuộc chiến là phải hạ đến quân tướng cuối cùng mới thôi.
- Em… không biết!
- Thích là thích, không thích là không thích. Sao lại không biết?! – Vòng tay Hiệp lại càng co hẹp hơn, áp sát vào thân thể nhỏ bé.
- Mọi chuyện đến quá bất ngờ, em còn chưa chuẩn bị tinh thần kịp.
- Vậy thì để tôi giúp em!
Nói xong, Hiệp cởi hai khuy áo trên cùng của mình, để lộ ra cơ ngực nở nang săn chắc. Xuyên giật mình chưa kịp hiểu Hiệp đang định làm gì thì anh chàng đã nắm lấy tay cậu, đưa vào trong áo, sờ vào ngực anh chàng. Thông qua sự va chạm của lòng bàn tay, Xuyên có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim của Hiệp, nó dao động hơi nhanh so với tốc độ bình thường. Bất giác, hai má cậu chàng lại (lần nữa) ửng đỏ lên…
- Có biết nét đáng yêu nhất của em là gì không? – Hiệp như đã tìm được câu trả lời rõ ràng, nở nụ cười nửa miệng khoái chí.
- Là gì? – Xuyên ngước mắt lên nhìn vào gương mặt nam tính cuốn hút của Hiệp, rồi ngại ngùng cúi xuống, tay muốn rút ra nhưng vẫn bị kềm chặt.
- Đó là lý trí của em dù có mạnh mẽ cỡ nào, thì biểu hiện trên gương mặt em đều tố cáo hết cảm xúc mà em cố che giấu!