Suốt đoạn đường đi, Hiệp hoàn toàn im lặng, Xuyên cũng không biết nên hỏi gì, chỉ nhẫn nại để Hiệp tập trung chạy xe. Đến khi dừng lại ở một quán ăn khá sang trọng, Hiệp mới lên tiếng:
- Vào trong trước đi, sẽ có người chỉ em chỗ ngồi. Tôi đưa xe vào bãi đậu rồi vào ngay!
- Có ba mẹ ở trong đó không ạ?
- Không có!
- Vậy mình vào đây làm gì? Anh bảo đi làm công chuyện cho ba mẹ mà?
- Cứ vào trong đi rồi tôi giải thích, em hỏi nhiều quá!

Nói rồi Hiệp phóng xe nhanh về bãi đậu xe, Xuyên cũng đành làm theo mệnh lệnh. Nam nhân viên trẻ mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen kèm với tạp dề như đã được nhận dạng trước, vừa thấy Xuyên ngơ ngác bước vào liền chủ động tới chỉ dẫn tận tình ngay. Chỗ ngồi ngay sát hồ nước nhân tạo, tiếng róc rách của dòng nước khiến tâm hồn như nhẹ bẫng đi, anh nhân viên đem đến tấm menu và ly nước lọc. Trong thái độ có vẻ rất niềm nở ân cần làm Xuyên cũng lấy làm ngạc nhiên, không lẽ mình dễ thương đến mức ai lần đầu tiên tiếp xúc đều yêu mến hết sao? Đang lơ lững trên những áng mây bồng bềnh thì Hiệp xuất hiện, tự nhiên ngồi xuống vị trí đối diện, ngước mặt lên nói chuyện với chàng nhân viên kia:
- Cám ơn ông nha! Cứ đem những món tui đã chọn sẵn đi!
- Ừm, em trai của ông hiền quá đi! Chắc ở nhà bị ông ăn hiếp lắm đúng không? – Đây là câu đối thoại của chàng nhân viên đó với Hiệp, khi đứng cùng Xuyên mới cảm nhận hai người trông có vẻ trạc tuổi nhau.
- Nói ăn hiếp thì hơi quá, chỉ là “dạy dỗ” cho cứng cáp hơn thôi! Nhưng ông nói nhóc này hiền thì sai lầm rồi nhá, thấy vậy chứ không phải vậy đâu!
- Tui không biết thế nào nhưng chắc cũng chẳng qua nổi ông đâu! Ông là chúa trùm trong đám ngưu ma vương rồi mà! Keke…
- Nói nhiều quá, đem đồ ăn ra lẹ đi tui đói sắp lủng bao tử rồi nè! – Hiệp bắt đầu mất kiên nhẫn với tên nhân viên lắm điều này.
Khi chàng trai kia đi khỏi, Xuyên cũng tò mò hỏi ngay:

- Bộ hai người có quen biết nhau sao mà nói chuyện có vẻ thân thiết vậy?
- Nó là bạn cùng khóa với tôi, cũng là bạn thân chơi với nhau từ hồi cấp 2 đến giờ! Đây là công việc part-time của nó.
- Vậy chắc anh cũng đến đây nhiều lần rồi hả?
- Cũng 2-3 lần thôi, từ hồi nó nói đi làm bồi bàn ở đây nên tôi đến ủng hộ.
- Nhưng ở đây trông có vẻ sang trọng, chắc mỗi phần ăn đắt lắm?
- Nhìn menu thì biết!
Hiệp vẫn thường lười trả lời về vấn đề tiền bạc, Xuyên lúc nãy vì mãi lo ngắm… anh nhân viên và tưởng tượng mộng đẹp hảo huyền nên cũng chưa nhìn bảng giá xem thế nào. Vừa liếc sơ một dọc, cậu bé choáng váng say xẩm mặt mày bởi từ trên xuống dưới không có món nào dưới giá 50 ngàn. Đến khi anh chàng nhân viên đem ra một dĩa cơm đùi gà, một chén súp cua, một ly sữa tươi đã… tiệt trùng dành cho phần ăn của Xuyên thì cậu bé càng chóng mặt hơn nữa (dù rằng toàn những món cậu thích). Nhưng đó chỉ là của Xuyên thôi, phần ăn của Hiệp còn kinh khủng hơn nhiều: Một dĩa cơm sườn nướng cỡ Super Big, kèm phần cơm thêm, tô (chén húp đâu có đủ*.*) súp xương hầm nấu đậu và một ly sữa đậu nành cũng so Big.
Xuyên sửng sốt đến mắt muốn lòi ra ngoài, cái tên này không biết dạ dày rộng cỡ nào mà chứa từng ấy thức ăn chỉ trong một bữa trưa, vì hồi trước Hiệp ở nhà luôn ngồi gần nồi cơm nên cậu cũng ít để ý về sức ăn của anh chàng, chỉ đến hôm nay khi bày phần ăn riêng ra thì mới biết thật khủng khiếp. Thảo nào lại to cao đến vậy, cũng may là anh ta rất chăm chỉ tập thể dục thường xuyên nên bao nhiêu chất bổ dưỡng đều giúp tăng cường cơ bắp và sức khỏe, chứ ăn ngần đó rồi nằm một chỗ thì chắc chỉ có nước thành heo chờ ngày cân ký bán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play