Editor: HannahAi cũng không muốn đứa con bảo bối trong lòng mới mười mấy tuổi đi làm mẹ kế, con của mình thì mình đau.

Dù sao ông cũng không đồng ý để A Đào nhà ông đi làm mẹ kế của ba đứa trẻ, còn vì sao Lâm Tuệ lại muốn như vậy, có thể đi hay không chính là chuyện nhà của anh trai ông.

Bà nội Lâm cắn răng, đạp thật mạnh vào cửa: “Sao có thể không trách nó? Mẹ nó là sau khi chết mới sinh ra nó, cái này gọi là quan tài tử, sinh ra đã không may mắn! Sẽ mang đến đen đủi cho Lâm gia chúng ta! Lúc trước nếu không phải con ngăn cản, mẹ đã sớm đem nó bóp chết!”Đúng vậy, Lâm Đào là quan tài tử.

Lúc mẹ cô mang thai không cẩn thận té ngã đập trúng đầu, cứ như vậy không khéo, người trực tiếp chết đi.

Lúc ấy mẹ cô đã mang thai hơn bảy tháng, Lâm gia trực tiếp làm tang sự.

Nếu không phải vừa lúc có bác sĩ về quê thăm người thân, sau khi biết việc này đã nói đứa trẻ trong bụng có khả năng còn sống, mà Lâm Thường Hải lại vừa lúc vội về nhà chịu tang nghe được bác sĩ nói, thì Lâm Đào khẳng định là không sống nổi.

Lúc ấy Lâm gia ngoại trừ Lâm Thường Hải, tất cả mọi người đều phản đối việc lấy đứa bé ra.

Là Lâm Thường Hải từ nhà bếp cầm dao phay ra, la hét hôm nay nếu ai dám ngăn cản ông, ông sẽ một đao bổ xuống, ngay cả mẹ ruột ông, bà nội Lâm cũng khuyên không được.

Bác sĩ đã chính xác, đứa trẻ mổ ra tuy rằng suy yếu, nhưng ít ra vẫn còn sống.

Bởi vì vợ thích hoa đào, cho nên Lâm Thường Hải đặt tên cho đứa bé là “Lâm Đào”.

Lâm Đào không có đủ tháng đã bị mổ ra, cho nên khi còn nhỏ thân thể tương đối suy yếu, là Lâm Thường Hải ôm thân thể nho nhỏ của cô, đi từng nhà có con nhỏ xin một ngụm nước cơm một ngụm sữa nuôi lớn.

Trong thôn nếu ai dám ở sau lưng nói Lâm Đào là “quan tài tử”, nói cô đen đủi, Lâm Thường Hải khẳng định không tha cho hắn.

Ngay cả bà nội Lâm mỗi lần nhắc tới, Lâm Thường Hải đều cùng bà nổi giận.

“Mẹ, con nhớ người là mẹ ruột của con, con nói lại một lần cuối cùng cho người, A Đào là con gái của Lâm Thường Hải, là A Đình lúc chết cũng muốn bảo vệ, sau này nếu người còn nói con bé đen đủi, nói con bé là yêu tinh hại người, con coi như không có người mẹ này!”Bà nội Lâm nhìn hai mắt Lâm Thường Hải đỏ lên, gân xanh đầy trên trán, trong lòng sợ hãi, rốt cuộc không nói gì nữa.

Nhưng vừa thấy Lâm Đào, vẫn nhịn không được mà hừ một tiếng.

Lâm Đào cũng không yếu thế, thanh thúy mà nói: “Bà nội, chủ tịch đều nói qua, muốn loại bỏ hết bốn cũ, phong kiến mê tín không thể tồn tại.

Nghe nói bây giờ ai còn phong kiến mê tín, là phải bị bắt tới ngồi tù.

”Bà nội Lâm vừa nghe lời này, càng thêm không dám nói gì.

Chuồng bò trong thôn còn đang có người ở, nghe nói bọn họ chính là do nói sai lời, cho nên mới bị bắt xuống.

Bà ta đã lớn tuổi, mặc kệ bị bắt tới ngồi tù hay ở chuồng bò, đều chịu không được.

Bà nội Lâm vừa đi, Lâm Đào cũng đi theo Lâm Thường Hải trở về phòng phía Tây.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play