Editor: HannahHắn ta là Triệu Dược Tiến?Vẻ mặt Lâm Đào càng trở nên khó coi.Không nghĩ tới, cái người mỗi ngày Lâm Tuệ treo bên miệng - Triệu Dược Tiến trong truyền thuyết lại là một tên du côn.Đúng là Lâm Đào muốn thử thông qua buổi vũ hội này có thể tìm được một đối tượng tốt không.
Nhưng cái tốt mà cô muốn không phải trong nhà có quyền, có tiền mới là tốt.Điều kiện tốt mà cô muốn là đối phương phải học cao hiểu rộng và cư xử phải phép, phù hợp với cô, có chung chủ đề nói chuyện với cô.Cô chọn đến buổi tiệc này là vì cảm thấy đây là nhà xưởng lớn nhất trấn, nhân tài trong trấn đều tụ họp ở đây nên mới đến xem thử.Biết đâu cô may mắn gặp được người mình thích thì sao?Nhưng nếu như người trong xưởng này đều giống như Triệu Dược Tiến thì có lẽ cô đã nghĩ sai rồi, cô không nên đến đây.“Thật ngại quá, hình như anh hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi không có hứng thú với anh.” Lâm Đào bình tĩnh, từ trên ghế đứng dậy, dự định rời khỏi đây.Nhưng còn chưa đi được hai bước đã bị Triệu Dược Tiến thẹn quá hóa giận túm lấy tay cô.Triệu Dược Tiến còn cho là Lâm Đào đang giả vờ thanh cao, mấy trò của bọn con gái hắn còn lạ gì.
Nhưng Lâm Đào lại nhiều lần rượu mời không uống muốn uống rượu phạt vậy thì không còn thú vị nữa.Hắn cười lạnh: “Cô gái nhỏ giả vờ thanh cao, từ chối một lần là được rồi.
Cứ lặp đi lặp lại thì nhàm chán lắm.”Lâm Đào không tưởng tượng nổi Triệu Dược Tiến lại to gan như vậy, dám ở trước mặt mọi người túm tay cô, không cho cô đi, lại còn nói ra những lời đáng khinh như vậy.Gương mặt cô trắng bệch, mím chặt môi muốn thoát khỏi cánh tay đang túm lấy cô: “Anh buông tôi ra.”Cùng lúc đó ở cửa sổ lầu hai, có hai người đàn ông đang trò chuyện.Người đàn ông trung niên lên tiếng: “Thành Hề, cháu cũng thật là, dì Trương của cháu muốn làm mai cháu gái cho cháu.
Dù cháu không thích thì ít nhất cũng phải đi gặp người ta chứ.
Dì Trương của cháu cáo trạng với chú, cháu gái người ta đợi cháu ở quán cà phê mấy tiếng đồng hồ.”Lý Thành Hề nhàn nhạt cười: “Bà ta cáo trạng trước mặt ba cháu chưa đủ, còn tìm đến chú nơi này.
Cháu chưa từng đồng ý chuyện đó, do bà ta tự làm chủ thôi.”Dì Trương mà người đàn ông nhắc đến là mẹ kế của Lý Thành Hề, chỉ là Lý Thành Hề chưa từng gọi bà ta là mẹ.Lần trước đúng lúc Lý Thành Hề quay về Thượng Hải bàn bạc công việc, bà ta liền muốn giới thiệu cháu gái của mình cho Lý Thành Hề, bị anh từ chối.
Bà ta ngược lại ỷ vào việc gả cho ba anh liền sinh được đứa con trai, liền tự cho mình có quyền quản mọi chuyện trong nhà, quản cả trên đầu anh, trực tiếp quyết định địa điểm gặp mặt.Bà ta làm việc nhanh gọn dứt khoát, Lý Thành Hề còn dứt khoát hơn.
Ngay hôm đó mua vé xe đi đến Tương Thành.Anh đến Tương Thành chủ yếu vì muốn đi thăm mấy chiến hữu cũ của ba, chú Giang là một trong số đó.Chú Giang xuất ngũ sớm, sau này vào làm việc trong xưởng cơ khí, bây giờ đã đứng đầu một xưởng rồi.Chú Giang biết rõ chuyện nhà họ Lý cũng hiểu rõ tính cách của Lý Thành Hề, cười cười đổi chủ đề: “Năm nay cháu đã hai bảy hai tám tuổi rồi nhỉ? Cũng nên cưới vợ đi.
Lúc bằng tuổi cháu, con trai chú đã biết đi mua nước tương rồi.”Lý Thành Hề không phải không muốn kết hôn chẳng qua vẫn chưa gặp được người thích hợp.Anh không muốn bị chú Giang thúc giục vấn đề kết hôn, đang muốn đổi chủ đề thì nhìn thấy cảnh dưới lầu.Nhìn thấy cô gái muốn rời khỏi lại bị người mặc áo sơ mi chặn lại không cho đi.Mặt mày cô gái đều đỏ lên, không hề yếu thế mà mím môi nhìn thẳng vào người đàn ông, hình như muốn hắn ta buông tay.Mọi người xung quanh đều nhìn thấy nhưng không ai dám ra mặt thay cô.Lý Thành Hề nói: “Chú Giang, nhân phẩm đám công nhân ở chỗ chú chắc phải xem xét lại rồi.”--------------------------------------------------------------------------------Tác giả có lời muốn nói: “Bảo bối ngỗng cái và ngỗng đực sắp gặp nhau rồi.”.