Cố Ngôn Thanh lao tới đá mạnh vào thân con chó Ngao Tạng, cứu được bé ra khỏi cái miệng tàn độc của nó.
Cố Ngôn Thanh nhìn vết máu trên thân bé mèo sữa. Thấy hơi thở yếu ớt của bé mà lòng như bị mười ngàn mũi kim đâm thẳng vào tim, cảm thấy đau đớn cực kỳ.
Anh nghiến răng đá thêm một cú vào chân con Ngao Tạng, sau đó cẩn thận ôm bé vào lòng ngực, phóng ra khỏi biệt thự.
Vừa nãy ba Cố còn chưa rời khỏi bàn thì Cố Ngôn Thanh đã đột nhiên đứng dậy đi trước.
Bây giờ còn chưa kịp chào hỏi, thì đã tự nhiên đi khỏi biệt thự.
Mẹ Cố vội đứng dậy hỏi han: "Có chuyện gì vậy con?"
Cố Ngôn Thanh cũng không quay đầu lại: "Mèo sữa bị Ngao Tạng cắn làm bị thương, giờ con mang nó đi bệnh viện."
Mẹ Cố khó hiểu nói: "Sao, con Ngao Tạng bị nhốt rồi cơ mà? Làm sao cắn con mèo sữa được?"
Ba Cố không vui hừ một tiếng: "Chỉ vì một con mèo mà làm quá lên, vậy còn ra thể thống gì nữa."
Cố Ngôn Minh đứng một bên nói: "Cũng vì A Thanh quá thích con mèo đó, nên mới không để tâm đến trưởng bối của mình."
"Có lòng để tâm đến mèo như vậy, không bằng để tâm nhiều vào chuyện công ty thì hơn."
"Vì A Thanh vẫn còn nhỏ mà ba," Cố Ngôn Minh giả vờ khuyên nhủ.
Ba Cố nghe xong còn thấy tức giận hơn: "Nhỏ nhoi gì nữa, nó đã 24 tuổi rồi! Đúng là không ra thể thống gì hết."
Cũng may Cố Ngôn Thanh ra tay cứu kịp thời, nên chỉ có vết thương ở chân.
Bác sĩ thú y xử lý vết thương sạch sẽ rồi băng bó cho mèo sữa. Sau đó tiêm cho bé một mũi, còn dặn dò mỗi ngày phải đến đây để thay băng, nhớ quan sát tình hình và đừng để bé chạm vào nước.
Bình thường mỗi lần đưa bé mèo sữa ra đây chích, bé đều kêu la muốn rung trời rung đất, tỉnh táo mười trên mười nên không ngừng gầm gừ giãy giụa.
Thế nhưng hôm nay chích, bé chỉ yếu ớt ư ử một hai tiếng, ngay cả sức lực phản kháng cũng không có.
Cố Ngôn Thanh nhẹ nhàng vuốt cái chân bị cắn của mèo sữa, vuốt lên phần lông đã nhuộm đỏ bằng máu kia, cảm thấy đau lòng cứ như mình bị chảy máu.
"Bé cưng, đều tại tôi không tốt."
Bé mèo sữa được Cố Ngôn Thanh ôm vào lòng và đưa thẳng về nhà.
Ở môi trường sống quen thuộc, mèo sữa yếu ớt tự động quay về nguyên hình.
Vết thương trên đùi trắng mịn càng rõ ràng ghê người hơn, và dù đã được quấn băng kĩ nhưng vẫn thấy máu ứa ra thấm vào băng.
Cố Ngôn Thanh bế mèo sữa lên giường, lấy cái áo sơ mi rộng của mình bọc lấy người bé, rồi nhẹ nhàng ôm bé vào lòng mình.
Cũng do mất máu quá nhiều, nên mặt bé mèo sữa tái nhợt, hai mắt mệt mỏi, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Cũng vì quá hoảng sợ, nên mèo sữa càng nép sát vào lòng Cố Ngôn Thanh, bàn tay còn bấu áo sơ mi của anh không chịu buông ra.
Đôi mắt bé ngập đầy nước mắt, cuối cùng lã chã rơi xuống, răng nanh nhọn cắn chặt cánh môi mềm, nhỏ giọng nói: "Chủ nhân, sau này em sẽ không bướng bỉnh nữa, anh muốn nuôi bao nhiêu mèo thì đem về bấy nhiêu mèo, có được không?"
"Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nên anh đừng bỏ mèo sữa có được không, hức hức."
"Em sợ chó lắm, chó lớn đó cắn em, đau lắm ~"
Cố Ngôn Thanh nhìn bộ dạng đáng thương của mèo sữa, cảm thấy trái tim như bị ai bóp chặt, đau đến không thở nổi.
Anh nâng mông bé mèo sữa, bế người ôm hẳn lên đùi mình, rồi cúi đầu hôn lên những hạt trân châu đang rơi đầy trên mặt bé, sau đó dỗ dành bé bằng giọng dịu dàng đến mức không thể dịu dàng hơn.
"Bé cưng, là tại tôi hết. Tôi không nên trêu em, cũng không nên đi tìm em quá trễ."
"Tôi sẽ không nuôi thêm con mèo nào khác, chỉ nuôi một mình em thôi, và cũng chỉ có một bé cưng là em."
"Em muốn bướng thế nào thì bướng thế đấy, được không?"
Bé mèo sữa nhướng mi, đôi mắt to tròn cẩn thận dò xét xem có phải lời thật lòng. Lúc này chẳng còn dáng vẻ nghịch ngợm bướng bỉnh mà chỉ còn lo sợ được mất.
"Thật không chủ nhân?"
Cố Ngôn Thanh hận bản thân không thể moi tim ra cho mèo sữa xem ngay. Anh cúi đầu hôn lên môi bé, dịu dàng nói: "Bé cưng, nếu tôi lừa em, thì để tôi bị con chó lớn đó cắn chết nhé?"
Vừa nghe chủ nhân phải bị chó lớn cắn chết, bé mèo sữa lo lắng ôm chặt cổ Cố Ngôn Thanh, gấp gấp lớn giọng nói: "Chủ nhân đừng để bị chó cắn mà, đuổi con chó hư đó đi."
"Hu hu hu"
Nói một hồi lại tự làm bản thân cuống lên khóc thành tiếng.
Cố Ngôn Thanh nhanh chóng vỗ lưng bé mèo sữa, dỗ dành: "Ôi ~ Không để chó lớn cắn, đừng khóc đừng khóc, bé cưng đừng khóc nữa."
Phải dỗ một lúc lâu, mèo sữa mới bình tĩnh, nhưng vẫn còn run rẩy khóc thút thít dựa vào lòng Cố Ngôn Thanh.
"Người xấu, em thấy đau."
"Em muốn uống neinei*"
*Là tên gọi của sữa theo giọng Đài Loan. (Thấy đáng yêu nên giữ lại)
Vào lúc này, hễ mèo sữa đưa ra yêu cầu gì thì Cố Ngôn Thanh cũng sẵn sàng đáp ứng.
Anh bảo người giúp việc mang một bình sữa dê đến đây.
Trước tiên nhỏ một giọt ra cổ tay để thử độ ấm.
Khi cảm thấy độ ấm vừa phải, anh mới đưa núm vú cao su đến miệng bé mèo.
Bé mèo sữa cũng nhanh tay giữ lấy bình sữa, mau lẹ uống ừng ực.
"Chậm thôi mèo tham ăn, cẩn thận sặc bây giờ." Cố Ngôn Thanh yêu chiều vuốt tóc mềm của mèo sữa.
Sau khi bé uống xong, cảm thấy rất mãn nguyện nên ợ một cái, đến lúc này mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Nhưng đến khi tới giờ đi ngủ, bé mèo sữa vẫn ôm chặt Cố Ngôn Thanh đến mức không nỡ buông tay.
Mà Cố Ngôn Thanh cũng sợ đụng trúng vết thương của mèo sữa, nên buổi tối không dám nhúc nhích. Vì thế sáng hôm sau tỉnh dậy, lưng thì đau còn tay thì tê.
Cũng từ lúc đó trở đi, bé mèo sữa cũng dính lấy Cố Ngôn Thanh cực kỳ, dù chỉ một phút một giây cũng không muốn cách anh quá xa.
Lúc mở họp, Cố Ngôn Thanh bỏ mèo sữa vào túi áo trong, sau đó nghiêm túc bắt đầu họp. Bé mèo sữa bò ra khỏi túi, bò đến chỗ nào đó của Cố Ngôn Thanh rồi bắt đầu giẫm đạp.
Mà càng giẫm, bé càng cảm thấy có gì đó không ổn.
"Meo"
Meo, sao càng giẫm càng cứng vậy nhỉ? Vừa nãy còn mềm xèo mà?!
Lạ thật đấy, vậy bé càng phải giẫm, càng lấy sức giẫm thêm mới được.
Vì thế mà tất cả mọi người đang tập trung nghe chủ tịch bình tĩnh phân tích dự án, thì bỗng thấy anh đột ngột đứng dậy, túm lấy gáy mèo sữa rồi quăng lại một câu "Chờ tôi mười phút", sau đó nhanh chân bước ra ngoài.
Cố Ngôn Thanh xách bé mèo sữa về phòng chủ tịch, lấy thanh súp mèo ra dụ dỗ bé biến thành người.
Đợi sau khi bé biến thành người xong, anh liền bế bé đặt ngồi lên bàn làm việc. Anh chống tay xuống bàn, tay kia đỡ gáy mèo sữa rồi hung hăng cắn cánh môi mềm của bé.
Người đàn ông gấp gáp hôn bé, phải một lúc thật lâu sau mới buông ra.
Lúc được buông ra, đôi môi của bé mèo đã sưng đỏ cả lên.
Bé mềm nhũn dựa vào lòng người đàn ông, hai mắt ngấn nước, cắn môi mắng mỏ: "Đồ người xấu, đồ hư đốn, lại cắn người ta nữa!"
Cố Ngôn Thanh xoa xoa cái eo thon của mèo sữa, khàn giọng nói: "Bé cưng, cái này gọi là hình phạt vì em không ngoan."
Bé mèo sữa thấy mình bị mắng oan: "Chẳng phải anh nói em muốn bướng thế nào thì bướng thế đó sao? Hừ, đồ nói dối, tên lừa đảo!"
Cố Ngôn Thanh bất lực cười khẽ, sau đó cắn nhẹ lên vành tai mềm của mèo sữa: " Chuyện không ngoan này khác chứ, sau này em sẽ từ từ hiểu ra."
"Bé cưng ngoan, nào, để tôi hôn thêm một cái nữa."
Và thế là chủ tịch Cố bảo mười phút nhưng phải hơn nửa tiếng mới quay lại phòng họp.
Lúc này nhìn cả người tươi tỉnh hẳn lên. Chỉ có điều môi hơi sưng và còn thêm một vài dấu răng trông rất đáng ngờ.
Cố Ngôn Thanh nhìn lướt qua, làm đám người cấp dưới không dám nhìn chằm chằm thăm dò nữa, mà đều cúi đầu vờ như bị mù.
Chân của bé mèo sữa bị thương, nên dù bé có yêu cầu gì thì Cố Ngôn Thanh cũng sẵn lòng đáp ứng.
Từ khi mèo sữa phát hiện ra chuyện này, thì bé càng được nước làm tới.
Vào buổi tối, Cố Ngôn Thanh đang ngồi trên ghế sô pha ôm bé mèo sữa đã biến thành hình người cùng xem TV.
Bé mèo sữa nhìn miếng gà rán hấp dẫn trong quảng cáo trên TV, lè lưỡi liếm quanh miệng, thòm thèm nuốt nước miếng.
"Em muốn ăn cái đó!" Mèo sữa nói bằng giọng rất dõng dạc.
Cố Ngôn Thanh liếc nhìn nói: "Kiêng dầu kiêng muối kiêng cay, nên không được, mèo con ăn vào sẽ ngỏm củ tỏi."
Bé mèo sữa ôm Cố Ngôn Thanh làm nũng: "Em là mèo thần mà, có thể ăn được mấy thứ này."
"Mua cho em ăn đi, mua cho em ăn, năn nỉ anh đó ~"
"Chân thấy đau lắm, phải ăn cái này mới khoẻ được."
Bé mèo sữa vừa nói vừa nhấc chân bị thương cọ lên ngực người đàn ông, với ý đồ để anh thấy bé đang bị thương ở chân mà mau mua cho bé phần gà rán ngon lành kia.
Mèo sữa lúc này chỉ mặc có mỗi cái áo sơ mi rộng của người đàn ông và một cái quần tứ giác in hình mèo con đáng yêu. Thế nên cặp đùi trắng nõn bị nhìn thấy không sót chỗ nào. Bây giờ còn cọ vào ngực người đàn ông, lộ ra một vẻ quyến rũ đến tột cùng.
Cố Ngôn Thanh nắm lấy chân bé mèo sữa, ngăn lại hành động cám dỗ trong vô thức của bé, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chăm mèo sữa.
"Được, tôi mua cho em, nhưng trên đời này không có bữa cơm mèo nào miễn phí. Vậy nên em định lấy gì trao đổi với tôi đây?"
Bé mèo sữa cười hi hi, quen cửa quen nẻo rướn người lên, đem đôi môi mềm mại của mình dâng cho người đàn ông.
Cố Ngôn Thanh quay người đè mèo sữa xuống, từ tốn tận hưởng cảm giác môi lưỡi quấn lấy nhau.
Nhưng anh càng lúc càng cảm thấy, có vẻ những nụ hôn như thế này sắp không thỏa mãn anh được nữa rồi.
Cố Ngôn Thanh sờ nắn vòng eo mềm mại của bé mèo: "Bé cưng, em đúng là một bé hư quyến rũ chết người mà."
"Còn vậy nữa thì tôi không nhịn nổi đâu, sẽ ăn em luôn đấy."
Bé mèo sữa cười khúc khích, học theo bộ dạng của Cố Ngôn Thanh, ghé vào tai anh thì thầm.
"Trước khi ăn em, thì để em ăn gà rán cái đã nha ~"
Hừ, bé chả thèm tin Cố Ngôn Thanh muốn ăn thịt bé đâu! Nên đừng hù bé làm chi nhé ~
Cố Ngôn Thanh nghe thấy lời nói vô tâm của bé mèo sữa nên hơi sửng sốt. Nhưng sau đó cũng không kìm được vùi đầu vào hõm vai mèo sữa bật cười.
Đúng là một bé hư đang quyến rũ người mà không hề hay biết.
Bé mèo sữa thành công ăn được món gà rán vị cay mà mình ao ước. Vừa ăn được miếng đầu tiên đã thấy thích nó cực kỳ.
Ui, trên đời này làm gì có món nào ngon hơn thế nữa ~
Cay cay the the quá đi ~
Lại vào một buổi tối khác, bé mèo sữa nhìn thấy trên TV có bán mấy con hamster nhỏ xíu, thế là làm nũng đòi Cố Ngôn Thanh đi mua cho bé một con.
Cố Ngôn Thanh bế mèo sữa đến cửa hàng thú cưng. Bé mèo vừa liếc mắt đã chọn ngay một con béo mập nhất.
Quay về biệt thự, bé mèo sữa ngay lập tức biến thành người, gấp gáp đút con hamster nhỏ ăn.
"Hì hì hì, ăn nhanh nha, còn phải mau lớn rồi mập ra, bé thích ăn nhiều thịt lắm, hi hi hi."
Con hamster co rúm vào một góc, vừa ăn thức ăn vừa run rẩy: "Tại sao hai cái răng nanh của chủ nhân nhỏ trông đáng sợ quá vậy? Mà tại sao còn giống hệt như con mèo thúi ban sáng mới nhìn nó chảy nước miếng thế?
Những ngày tháng vui vẻ cứ vậy trôi đi, cuối cùng cũng đến ngày chân của mèo sữa khỏi hẳn.
Cố Ngôn Thanh đưa bé mèo sữa đi tái khám lần cuối cùng. Bác sĩ sau khi khám xong đã nói với anh rằng bé hồi phục rất tốt, không những thế còn mập thêm hai ký.
Cố Ngôn Thanh ôm mèo sữa mũm mĩm trong tay rồi nghĩ thầm, làm sao không mập cho được, ngày nào cũng ỷ vào cái chân đau mà đòi ăn gà rán, coca và hamburger.
Mà mỗi lần ăn xong, đều biến thành con heo con.
Có vẻ như phải kiểm soát chế độ ăn của heo con lại thôi, không thể để bé tiếp tục ăn thực phẩm rác đó nữa.
Mà con heo con lúc này đang nằm êm ái trong vòng tay của Cố Ngôn Thanh, ngủ ngon đến nỗi nước miếng chảy ra khóe miệng.
Bởi vậy không hề hay biết chủ nhân chết tiệt đang muốn lấy hết mấy món gà rán Coca hamburger mà mình thích nhất.
Sau khi mèo lành vết thương thì đã có thể chạm vào nước.
Cố Ngôn Thanh cũng định tắm rửa cho bé mèo.
Vì từ lần tắm trước đến tận bây giờ, cũng đã lâu lắm rồi bé chưa được tắm rửa sạch sẽ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT