Ngay cả vào lúc ban đêm Diệp Nha cũng nằm mơ thấy mình học tính toán, buổi sáng cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, thất thần vài giây, ngay sau đó nói: "Thúc thúc, con biết năm thêm năm bằng bao nhiêu rồi."
Hệ thống: [? ]
Ánh mắt Diệp Nha lim dim buồn ngủ, bẻ ngón tay nhỏ tính, âm thanh non nớt còn mang theo một chút mông lung do mới vừa tỉnh lại: "Là bằng mười."
Lão phụ thân - hệ thống vui mừng khôn xiết.
Nó biết ngay mà, nhãi con mà nó lựa chọn sao chỉ là toán học cơ bản cũng không làm được cơ chứ!!
Nó không nhìn lầm người!!!
[ Hệ thống: Nha nhi, chúng ta bắt đầu nhiệm vụ của hôm nay nào, yêu cầu lựa chọn một nhiệm vụ để thực hiện, khen thưởng điểm X10 tưới cây.]
Giống như ngày hôm qua trên màn hình trong suốt trượt xuống bốn nhiệm vụ để Diệp Nha chọn, thứ tự lựa chọn là:
1: Làm một việc xấu xa bất kỳ.
2: Khiến Diệp Thanh Hà tức giận.
3: Khiến Diệp Tử Dục tức giận.
4: Làm một việc cực kỳ độc ác bất kỳ, được khen thưởng gấp đôi.
Diệp Nha còn chưa tỉnh ngủ hẳn, xoa xoa mắt chọn cái thứ ba như cũ.
Sau khi chọn xong nhiệm vụ, cô ngáp một cái, lại lười nhác nằm trở lại trên giường. Lúc này Diệp Nha mới hậu tri hậu giác phát hiện ra cái mông nhỏ của cô ướt dầm dề, còn rất lạnh nữa......
Diệp Nha mày nhăn lại, cảm thấy ra sự việc không hề đơn giản.
Nàng kéo chăn bò ra, khăn trải giường in hoa có một tấm "bản đồ" lớn, phát ngốc luôn.
Hệ thống có chức nghiệp phải tiếp xúc với cuộc sống hàng ngày rất nhiều, cho nên dù có gặp được chuyện thật tốt, thật buồn cười cũng đều sẽ không cười, nó chỉ thiện ý nhắc nhở: [ Nha nhi, ngươi đái dầm. ]
Diệp Nha ngây người nhìn một mảng giường bị phiến nhiễm nướƈ ŧıểυ kia, cắn ngón tay không nói lời nào.
[ Không có chuyện gì, ấu tể nhân loại đều sẽ đái dầm, tối hôm nay ngươi nhớ kêu dì bảo mẫu mặc tã giấy cho ngươi là được. ]
Bất giác [ phụt ]
Lòng tự trọng của Diệp Nha bị sỉ nhục, khóe miệng hơi xị xuống.
Đôi mắt nàng chớp chớp, nhìn ly nước trên bàn đột nhiên nảy ra ý tưởng.
Diệp Nha bưng ly nước lên, làm bộ làm tịch uống một ngụm, ngay sau đó giả vờ run lên, đem hơn một nửa ly nước đều đổ lên giường. Diệp Nha trừng lớn con mắt, vờ vịt giả khiếp sợ: "Nha nhi thật không tốt, Nha Nhi không cẩn thận đổ nước lên giường mất rồi, ca ca biết sẽ tức giận, con phải đem khăn trải giường đi phơi khô mới được."
[............?? ]
Diệp Nha bỏ ly nước xuống, hai tay dùng sức, cố hết sức kéo khăn trải giường từ trên giường kéo xuống. Khăn trải giường đối với đứa bé như cô đúng là quá nặng, muốn ôm lại ôm không được, chỉ có thể dùng hai tay túm lại từ từ kéo ra ngoài ban công.
Diệp Nha vừa mở cửa ban công ra, liền nghe thấy phía dưới truyền đến một tiếng hét chói tai, bén nhọn: "Tôi không ăn cơm --!!"
Là Diệp Tử Dục.
Hắn mặc cái áo ngủ kẻ sọc, để chân trần, hai mắt đỏ hồng, giống tiểu dã thú một chút một chút đá đá chiếc ghế dài trong hoa viên. Bên cạnh có Diệp Thanh Hà và bảo mẫu ngăn lại, nhưng rất nhanh lại bị hắn đẩy lao ra.
"Tôi muốn gặp ba!"
"Tôi muốn ba trở về --!"
Diệp Tử Dục la hét ầm ĩ, hết khóc rồi lại nháo, đã bị chứng cuồng táo bạo tra tấn không còn lý trí.
Diệp Nha nhón chân nhỏ nhìn vài cái, nghĩ đến trên tay còn có khăn trải giường chưa phơi, vội vàng thu hồi tầm mắt.
Cô dẫm lên ghế nhỏ, cúi người lôi chiếc khăn trải giường hướng tới lan can ở trước mặt, thật vất vả mới quẳng được lên thành lan can, thì một trận gió bỗng nhiên thổi tới, tay Diệp Nha khẽ buông lỏng, khăn trải giường màu trắng in hoa nhỏ, rớt từ trên lan can xuống, theo hướng gió bay thẳng tới đỉnh đầu của Diệp Tử Dục, đem người hắn toàn bộ đều giấu vào bên trong, vị trí hình "bản đồ" vừa vặn không trật phát nào rơi đúng đỉnh đầu của hắn.
Tự nhiên bị một tấm vải trắng trùm cả vào người, Diệp Tử Dục ngây người.
[ Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành, đạt được khen thưởng điểm X10 tưới cây. ]
Diệp Nha nhìn đỉnh đầu Tiểu Diệp tử, hơi lớn lớn một chút.
Hệ thống kích động: [ Nha nhi làm tốt lắm! Tuổi nhỏ mà đã có thể trong thời gian ngắn nghĩ ra chuyện ác độc như vậy, quả không hổ là con gái của hoa ăn thịt! Không hổ chính là ngươi! ]
Hệ thống cảm thấy lại thêm một bước đến thắng lợi.
Diệp Nha không biết hệ thống đang nói cái gì, lúc này đang bám vào lan can nhìn xuống, trong ánh mắt lộ ra vẻ chột dạ.
Từ trên trời bỗng rơi xuống một cái khăn trải giường làm ba người trong hoa viên chìm vào trong trầm mặc, Diệp Tử Dục vốn đang điên cuồng la hét bất an giờ lại cực kỳ bình tĩnh, hắn kéo khăn trải giường xuống, nhìn chằm chằm một lát, cúi đầu xuống ngửi ngửi vệt nước kia.
Hình như có mùi kì lạ......
Diệp Tử Dục cau mày, không nói nên lời.
Diệp Thanh Hà đã chú ý tới Diệp Nha, hắn ngửa đầu nhìn lên, thấy nàng vẫn còn đứng ở trên ghế, sợ tới mức đồng tử co lại, lông tơ dựng đứng lên: "Nha Nha mau xuống dưới đi, em không được đứng ở mặt trên!" Như này mà ngã xuống còn không phải là ngã hỏng luôn hay sao?
"Dì, dì mau lên tầng ôm Nha Nha xuống đi."
Bảo mẫu không dám chậm trễ, một đường chạy lên lầu hai, đem nàng ôm xuống dưới.
"Tử Dục, chúng ta cũng đi vào thôi." Nhân cơ hội này, Diệp Thanh Hà dắt lấy tay hắn tiến vào phòng khách.
"Nha Nha, sao em có thể đứng ở nơi cao như vậy? Có biết làm như vậy là rất nguy hiểm hay không?" Diệp Thanh Hà căng mặt, vô cùng nghiêm túc giáo huấn.
Hắn bắt đầu tự hỏi có nên bố trí lại phòng của Diệp Nha một lần nữa hay không?
Phòng ngủ hiện tại của cô được tu sửa cách đây khá lâu rồi, có rất nhiều đồ vật nguy hiểm chưa được thu dọn, trẻ con mê chơi, không may vô tình đựng vào thì khổ. Nhưng việc sửa sang lại một căn phòng cũng không phải là việc nhỏ, rất dễ bị cha hắn phát hiện.
Diệp Thanh Hà sầu đến nhíu mày, nhìn về phía Diệp Tử Dục trên tay vẫn cầm tấm khăn trải giường nhăn nhúm : "Tại sao Nha Nha lại mang khăn trải giường ra lan can vậy?"
Diệp Nha chọc chọc đầu ngón tay, hai con mắt ngập nước một mảnh ngây thơ, tròng mắt mờ mịt chuyển động khắp nơi, không dám nhìn vào mắt của Diệp Thanh Hà , hơn nửa ngày mới bĩu môi lầm bầm nói: "Em...... Em không đái dầm, là......" Cô nghiêm túc nói tiếp, "Là em không cẩn thận đổ nước lên giường." Cuối cùng tăng thêm ngữ khí, "Em không có đái dầm, thật đấy."
-- Lạy ông tôi ở bụi này.
Biểu tình của bảo mẫu cùng Diệp Thanh Hà đều thay đổi.
Diệp Tử Dục bừng tỉnh, chẳng trách có mùi kỳ lạ, hóa ra là nước tiểu!!!
Bảo mẫu sờ sờ mông cô, cười nói: "Tôi còn nghĩ mãi tại sao trên người đứa nhỏ lại ướt như vậy, hóa ra là đái dầm."
Lỗ tai nhỏ của Diệp Nha trở nên hồng hồng, chôn đầu vào vai bảo mẫu chỉ chừa lại cho hai anh em Diệp Thanh Hà một bóng lưng thẹn thùng.
"Tôi lên lầu thay quần áo cho Nha Nha, Thanh Hà cùng Tiểu Tử Dục ăn cơm trước đi, chờ thay xong chúng tôi sẽ xuống dưới."
Diệp Thanh Hà gật đầu, đem khăn trải giường giao cho người làm phía sau, nắm tay Diệp Tử Dục tiến vào nhà ăn.
**
Đêm qua, Thương Thành đưa tới không ít quần áo cho trẻ nhỏ, Diệp Nha sinh ra răng trắng môi hồng, phấn điêu ngọc trác, mặc kệ mặc đồ đỏ hay lam thì vẫn cực kì đẹp. Bảo mẫu loay hoay ở tủ quần áo chọn nửa ngày, cuối cùng chọn được một chiếc váy công chúa màu trắng liền thay cho nàng, sau đó mới đánh răng rửa mặt cho cô, chuẩn bị thêm một lát nữa mới xuống.
Trên bàn ăn cơm, hai anh em Diệp Thanh Hà đồng loạt giương mắt nhìn lại.
Tiểu cô nương hay xoã tóc đã được bảo mẫu xử lý chỉnh tề, bởi vì quá ngắn không thắt tóc được, vì thế chỉ có thể phân ra hai dúm tóc, tại hai bên phải trái buộc lại mỗi bên một búi tóc. Cô mặc váy lụa nhỏ, mang giày da, hàng mi dài như cánh bướm, an an tĩnh tĩnh đứng ở chỗ đó giống như tiểu tinh linh vừa mới vào phàm trần, linh động đáng yêu chọc cho người ta yêu thích.
"Nha Nha thật đáng yêu." Diệp Thanh Hà cười đến ôn nhu, đẩy đẩy đệ đệ, "Em nói đúng đi, Tử Dục?"
Diệp Tử Dục không nói lời nào, chậm rì rì nhai bánh mì.
Bảo mẫu ôm Diệp Nha ngồi trên ghế dựa, "Nha Nha muốn tự mình ăn, hay là để dì đút?"
"Nha Nha là người trưởng thành có thể tự mình ăn được." Nói rồi, nhìn Diệp Thanh Hà đang đút cơm cho Diệp Tử Dục, "Chỉ có trẻ con mới có cần người lớn đút cơm ~"
?
???
Khuôn mặt Diệp Tử Dục vặn vẹo, tức giận đến mức đoạt lấy cái muỗng trên tay Diệp Thanh Hà, húp hai ba ngụm đem canh uống xong, lau miệng một cái nhìn phía Diệp Nha, "Chỉ có trẻ con mới đái dầm, xấu hổ không biết e lệ, ple!" Diệp Tử Dục phun đầu lưỡi làm mặt quỷ, mười phần trào phúng.
Nghĩ đến chuyện xấu hổ sáng nay, lưng Diệp Nha cứng đờ.
Vẻ mặt Diệp Tử Dục dào dạt sự đắc ý : "Quỷ đái dầm, quỷ đái dầm, quỷ đái dầm......"
Hắn cứ lải nhải như vậy, mà Diệp Nha không thể nào phản bác được, trong lúc vô tình hai má chậm rãi phình ra giống y như con cá nóc.
Diệp Thanh Hà mím môi nén cười, nhịn không được nói: "Nha Nha vẫn còn là nhỏ, đái dầm cũng là việc hết sức bình thường, Tử Dục không được trêu chọc em ấy."
"Hừ." Diệp Tử Dục khinh thường nói, "Em không có giễu cợt, lời em nói đều sự thật."
"Nó đái dầm, mẹ nói trẻ con đái dầm sẽ bị yêu quái bắt đi, tối hôm nay ngươi sẽ bị bắt đi."
Diệp Nha bẹp miệng, liên tục lắc đầu: "Nói bậy nói bậy, yêu quái sẽ không tùy tiện bắt người, tiểu ca ca, anh đừng nói bậy!"
Diệp Tử Dục không buông tha: "Hừ! Chờ đến buổi tối hôm nay ngươi bị bắt đi thì sẽ biết thôi."
Diệp Nha thập phần ủy khuất.
Cô không biết tại sao tiểu ca ca kia lại nói mê sảng như vậy, nhưng cô chính là tiểu yêu quái, yêu quái bọn họ chưa bao giờ tùy tiện bắt người cả.
"Dù sao thì ngươi cũng đái dầm!" Diệp Tử Dục sống chết lôi kéo điểm này không bỏ, trong miệng cứ lặp lại nhiều lần cái từ ấy.
Bánh mì trong miệng Diệp Nha đột nhiên trở nên không ngon, lông mi nàng run run, yên lặng rớt xuống hai giọt nước mắt.
Chóp mũi cô phiếm hồng, đầu nhỏ cúi xuống. Vừa ăn được một ngụm bánh mì liền khóc một tiếng, lại ăn một miếng khóc một tiếng, vừa ăn vừa khóc cứ liên tục như vậy.
Thấy cô nửa ngày không nói lời nào, Diệp Tử Dục nhảy xuống từ ghế dựa đi vòng qua, khom lưng tiến đến trước mặt nàng, "Này, ngươi khóc sao?"
Diệp Nha xoa xoa đôi mắt, không nói lời nào.
"Oa! Ngươi khóc thật à?!" Diệp Tử Dục giống như phát hiện ra điều gì đó rất kì diệu, ngồi xổm trước mặt cô, nhìn cô khóc.
Diệp Nha yên lặng xoay người, Diệp Tử Dục cũng quay mặt theo Diệp Nha chuyển tới một bên khác, hắn cũng chạy tới theo.
Lạch tạch.
Lý trí của Diệp Nha cuối cùng cũng vỡ ra.
Nàng tay nắm chặt bánh mì, ngửa đầu khóc lớn: "Em muốn gặp mẹ......... oa...... Nha Nha muốn gặp mẹ."
Diệp Nha thật khổ quá mà.
Diệp Nha muốn về nhà tìm mẹ.
Cô khóc vô cùng bi thương, nghẹn ngào nức nở, nước mắt thoáng cái thành một con sông chảy mãnh liệt.
Diệp Nha khóc đến chính mình cũng không thể kìm được, vốn dĩ chỉ muốn trêu đùa cô một chút thôi, ai mà ngờ... Diệp Tử Dục sửng sốt trong tức khắc, bất động ngồi chỗ đó, quên cả chớp mắt.
"Nha Nha ngoan, đừng khóc." Diệp Thanh Hà sáng sớm mới bị đệ đệ ồn ào đến đau đầu, thật vất vả dỗ được đệ đệ yên tĩnh, thì muội muội lại bắt đầu nháo. Hắn mới chỉ có mười hai tuổi, sao lại giống như một ông bố già thế này?
"Không khóc không khóc, bao giờ ca ca dẫn em đi mua đồ chơi được không?"
Diệp Nha thấp giọng nghẹn ngào, vỗ đầu nhỏ, "Nha Nha...... Nha Nha ngoan, không..., không khóc." Nàng thút tha thút thít, dùng sức chớp mắt mạnh mẽ ngăn nước mắt trở về.
"Thanh Hà, muộn học rồi." Bảo mẫu tiến lên bế Diệp Nha, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ nàng sau lưng, trấn an, "Cậu đi học đi, để tôi chăm sóc Nha Nha cho."
Diệp Thanh Hà nhìn về phía đồng hồ, nếu không đi nhanh xác định sẽ đến trễ.
Hắn đứng dậy khẽ xoa khuôn mặt vì khóc mà nóng cả lên của Diệp Nha, ôn nhu nói: "Bây giờ ca ca phải đi học rồi."
Tiếng khóc Diệp Nha ngừng lại, bị nước mắt rửa sạch, đôi mắt sau khi thấm nước càng trong sáng hơn vài phần, "Đi học?"
"Đúng vậy, phải đến tối mới trở về."
Diệp Nha chớp chớp mắt: "...... Ca ca có thể đem trả áo khoác cho đại ca ca kia được không?"
Diệp Thanh Hà hoàn toàn quên chuyện này, nay bị nhắc nhở ngay tức khắc nhớ lại, hơi ngẩn người, khẽ cười: "Được, anh sẽ trả áo khoác giúp em."
Diệp Nha hít hít mũi, "Cũng...... Cũng muốn anh thay em cảm ơn đại ca ca kia."
"Được." Diệp Thanh Hà vỗ vỗ đầu nhỏ của nàng, rũ mắt nhìn Diệp Tử Dục đang im lặng, "Anh đi rồi, em cũng phải biết nghe lời dì bảo mẫu đấy."
"Ừ." Diệp Tử Dục trả lời rất có lệ, xoay người lên lầu.
Diệp Thanh Hà không yên tâm nhìn Diệp Nha, cầm cặp sách và đồng phục của Thẩm Trú, ra cửa ngồi trên xe hơi.