“Sư tôn… Sư tôn?” Bên tai truyền đến tiếng kêu nho nhỏ, như xuyên qua gông xiềng kiếp trước kiếp này, theo thời gian mà đến, được gió thổi đến bên tai.
Họa Khanh Nhan bừng tỉnh lấy lại tinh thần, sững sờ: “Hả?”
“Sư tôn suy nghĩ gì vậy? Người ngẩn ra lâu lắm rồi?” Mộ Quân Niên đáy mắt hàm chứa chút ý cười bước đến trước mặt hắn, đưa lồng đèn cho Họa Khanh Nhan, nói: “Tặng sư tôn.”
Họa Khanh Nhan cúi đầu nhìn lồng đèn con thỏ trong tay mình, nhịn không được cười một tiếng, thích thú mà chọc chọc lỗ tai nó: “Cảm ơn.”
Ta rất thích.
Sư tôn đã vén rèm che mỏng lên từ lâu, giờ phút này Mộ Quân Niên chỉ cần hơi rũ mắt là có thể thấy rõ ràng ý cười nhàn nhạt kia, ôn hòa mà lại lóa mắt, khiến trái tim y rung động.
Trái tim Mộ Quân Niên như đông cứng, thầm nghĩ: [Sư tôn…]
Y say mê, cảm giác bản thân sắp phát điên rồi. Nội tâm điên cuồng dâng lên ham muốn chiếm hữu, bây giờ y thật sự muốn ôm sư tôn vào trong lồng, cúi đầu mà ngậm cắn đôi môi hắn.
Nhưng cái gì y cũng không thể làm.
Mộ Quân Niên lặng lẽ giấu đi tình cảm hỗn loạn mãnh liệt, y nắm chặt bàn tay muốn ôm sư tôn, nhẹ giọng nói: “Sư tôn, chúng ta trở về đi.”
“Hả? Được…” Họa Khanh Nhan lúc này mới nhớ tới hắn phải đang ủ rũ về khách điếm mới đúng…
Đột nhiên lại muốn đi xem lồng đèn, chuyện này là sao?
Mộ Quân Niên nhìn ra cảm xúc nhỏ của hắn, không khỏi cười lên, “Nếu sư tôn có hứng thú, con lại cùng sư tôn dạo thêm một lát.”
“Khụ, vi sư, vi sư chỉ cảm thấy nếu đã đến, còn trùng hợp có lễ hội, không nên lãng phí hội đèn lồng khó nhìn thấy…” Họa Khanh Nhan sờ mũi, mất tự nhiên quay người, “Ta đột nhiên cảm thấy cảnh đêm hôm nay rất vui.”
Mộ Quân Niên không nhịn được mà bật cười, lắc đầu bất đắc dĩ đi theo sau sư tôn.
Trên đường mười dặm trải đầy đèn, pháo hoa chiếu sáng khung cảnh phồn hoa. Pháo hoa xinh đẹp nở rộ trên màn đêm, mang chấn động đến tận linh hồn.
Họa Khanh Nhan ngửa đầu nhìn trời, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt tựa ngọc của hắn, mang biển sao đầy ắp kia đặt vào trong mắt hắn.
Mộ Quân Niên nhìn vẻ đẹp đó, không khỏi động tâm, muốn tiến lên vuốt ve.
Đột nhiên, trong đám người có một người không biết bị ai va phải, trực tiếp ngã về phía sư tôn.
Họa Khanh Nhan đang trầm mê ngắm pháo hoa nháy mắt phục hồi tinh thần đỡ lấy người kia, ôn thanh nói: “Cẩn thận.”
“Cảm… cảm ơn.” Nghe giọng nói này là một vị nữ tử. Khi nàng té ngã, đấu lạp trên đầu nàng cũng rơi xuống. Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, lộ ra gương mặt xinh đẹp. Bên người có gió nhẹ thổi qua, tóc đen của nàng bay theo gió, phất qua đầu ngón tay Thanh Phong Tiên Tôn.
Họa Khanh Nhan hơi cứng đờ, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kêu của Mộ Quân Niên: “Sư tôn.”
Thanh Phong Tiên Tôn thu tay, bình thản mà trả lời: “Đừng khách khí.”
Nàng thấy Họa Khanh Nhan thế nhưng không có chút phản ứng, sững người nghi hoặc, lát sau liền miễn cưỡng nở nụ cười, nhẹ nhàng thi lễ rồi rời đi.
Mộ Quân Niên đi tới bên người Họa Khanh Nhan đúng khoảnh khắc này, ánh mắt y sâu thẳm nhìn chằm chằm bóng dáng nàng rời đi, nói: “Sư tôn, nàng ấy là…”
“Một tiểu mị yêu.” Họa Khanh Nhan không để ý cho lắm, bật cười nói: “Nghĩ được cách liền nhắm vào ta.”
Mộ Quân Niên trầm giọng hỏi: “Cần bắt nàng lại rồi hàng phục nàng không?”
“Không cần.” Họa Khanh Nhan lắc đầu nói: “Vạn vật sinh linh tu luyện đều không dễ, nàng vẫn chưa hại người, vẫn còn vô tội.”
Trên người mị yêu kia không có mùi máu tươi, chứng minh nàng đi câu dẫn người khác chỉ muốn lấy chút tinh khí, chứ không tổn hại đến tính mạng người đó. Mị yêu sinh ra có thể chất đặc thù, cần phải lấy tinh nguyên của người khác mới sống được. Vạn vật pháp tắc như thế, bọn họ cũng không thể dùng tiêu chuẩn của chính mình mà đi trách móc nặng nề phương thức người khác sinh tồn.
Mắt Mộ Quân Niên tựa như hồ nước sâu, thâm trầm đến mức khiến người nhìn không thấu.
Họa Khanh Nhan chơi cũng đủ rồi, nói: “Được rồi, chúng ta về khách điếm đi.”
“Vâng.”
*
Ban ngày Họa Khanh Nhan nói muốn xem hội đèn lồng, Mộ Quân Niên đã đặt trước hai gian phòng tốt nhất.
Họa Khanh Nhan cùng Mộ Quân Niên đêm khuya trở về, tiểu nhị trực đêm thấy hai người họ bước vào, vội vàng vực dậy tinh thần, cười nghênh đón: “Ây, hai vị tiên quân đã trở lại!”
Hôm nay Thiên Trúc thành tổ chức hội đèn lồng, trong thành cực kỳ náo nhiệt, người đến người lui đông đảo, khách điếm làm ăn vô cùng tốt. Người ra ra vào vào nhiều như vậy, nhưng tiểu nhị lại có ấn tượng sâu sắc với hai người Họa Khanh Nhan.
Thanh Phong Tiên Tôn một thân bạch y tiên khí phiêu phiêu, khí chất lỗi lạc, Mộ Quân Niên thu liễm che giấu nhiều tâm tư, biến thành bộ dáng đồ nhi dịu ngoan, cũng là bộ dáng quân tử khiêm tốn, trông như chi lan ngọc thụ. Hai người này đứng cùng một chỗ, thật sự lưu lại ấn tượng rất sâu.
Điếm tiểu nhị ân cần hỏi: “Hai vị tiên quân về muộn, có cần chuẩn bị nước ấm hay không?”
Họa Khanh Nhan đang bước chân lên lầu ngừng lại, nhớ tới hồi ức nào đó của kiếp trước. Hắn bất giác liếc nhìn Mộ Quân Niên một cái, vừa lúc tầm mắt giao nhau, Họa Khanh Nhan lập tức không nhìn nữa, có chút mất tự nhiên trả lời gã: “Không… không cần.”
Người tu tiên muốn giữ thân thể sạch sẽ chỉ cần dùng một chút thuật pháp. Tuy rằng Họa Khanh Nhan luôn thích tắm rửa như người thường, nhưng trong tình huống xấu hổ này hắn chỉ muốn nhanh chóng chạy vào phòng, tuỳ tiện dùng Khiết Tịnh thuật cho xong.
“Vậy tiên quân còn có phân phó khác sao?” Điếm tiểu nhị phục vụ cực kỳ chu đáo, hỏi: “Các ngài đói không? Ta bảo phòng bếp làm bữa tối nhé?”
“Không cần phiền toái như thế.” Họa Khanh Nhan nói với điếm tiểu nhị: “Hiện tại đã khuya, đến giờ ngủ rồi, chúng ta không làm phiền ngươi nữa. Ngươi cũng nghỉ ngơi đi.”
“Ồ, vậy được rồi.” Điếm tiểu nhị cười híp cả mắt: “Tiên quân thoải mái nghỉ ngơi, ta sẽ không quấy rầy.”
Đây chỉ là lời nói bình thường, nhưng trong đầu Họa Khanh Nhan đầy suy nghĩ hỗn loạn nhớ đến đủ loại chuyện ở kiếp trước, vừa nghe xong trái tim liền rung lên. Hắn không đáp, như trốn tránh mà đẩy cửa bước vào phòng.
Y quay người, điếm tiểu nhị kia vừa vặn nhìn thẳng vào mắt y. Tiểu nhị thấy sự sâu thẳm trong ánh mắt ấy, hoảng sợ cả kinh.
Mộ Quân Niên không để ý đến gã, đi vào phòng mình.
Đêm khuya tĩnh lặng, khung cảnh phồn hoa bên ngoài cũng đã kết thúc. Các quầy hàng đều được dọn dẹp, mọi người lục tục về nhà. Khách ngoài thành đến chơi cũng nối đuôi nhau về khách điếm, Họa Khanh Nhan có thể nghe thấy rõ ràng động tĩnh dưới lầu.
Đã qua giờ Tý, hắn nên nghỉ ngơi rồi. Họa Khanh Nhan ngồi trên giường, xốc chăn lên chuẩn bị ngủ. Nhưng âm thanh dưới lầu quá lớn, hắn nhắm mắt lại hồi lâu cũng không thể ngủ.
Người tu chân tai mắt sẽ trở nên nhanh nhạy hơn, huống chi Họa Khanh Nhan đã đạt đến cảnh giới Hóa Thần, đương nhiên có thể nghe được nhất cử nhất động dưới lầu. Như vậy thì ngủ thế nào được?
Họa Khanh Nhan thở dài một hơi, tự dùng Cách Âm chú với mình, ngủ!
Mà ở bên cạnh là Mộ Quân Niên chỉ cách một bức tường cũng trằn trọc khó ngủ, vì trong tâm trí y nơi nơi đều bị sư tôn chiếm trọn.
Là sư tôn mà y đã từng có thể tùy ý ôm ấp hôn môi, bọn họ ngày ngày đêm đêm đều ở cùng một chỗ. Chẳng sợ bàn tán, lúc trọ lại khách điếm đều cùng sư tôn ở chung một phòng, ngủ chung một chiếc giường. Khi đó y có thể không chút do dự ôm hắn vào lòng, điên cuồng mà chiếm hữu hắn.
Nhưng hôm nay, y lại bắt buộc phải đặt hai gian phòng, cách một bức tường, không được chạm vào người y tâm tâm niệm niệm. Y không biết bản thân còn có thể kiềm chế được bao lâu.
Sư tôn…
Mộ Quân Niên hít vào một hơi, thầm tranh đấu trong lòng hồi lâu mới miễn cưỡng chặn được cảm xúc tiêu cực sắp bùng nổ.
Tĩnh Tâm quyết còn chưa kịp niệm, đột nhiên có một tiếng rên rỉ truyền vào tai y.
Biểu cảm Mộ Quân Niên khẽ biến, y bỗng nâng mắt nhìn về phía bức tường chung với gian phòng cách vách khác.
Bên kia đang làm cái gì? Nơi đó ngày càng kịch liệt, tiếng động mê loạn cứ thế rót thẳng vào tai y.
Quả thực là… chết tiệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT