Art: Weibo @敖敖敖是头海草
Chương 69: Chuyện năm đó [29] Làm xong việc ác, hổ thẹn cả đời
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Mấy ngày ngắn ngủi, Lã Chiến trở thành người được chú ý nhất trong trường.
Vốn dĩ học sinh chỉ biết Lã Chiến là hậu duệ của một vị chuyên gia nào đó, năng lực chuyên môn cũng rất mạnh, nhưng Lã Chiến luôn là dáng vẻ nghiêm túc, đám học sinh sợ ông ta nhiều hơn là tò mò muốn tìm hiểu.
Hiện tại, tivi nói về những thành tựu huy hoàng của Lã Chi Thụ, kèm theo thành tích của bản thân Lã Chiến, kéo đến vô số ngưỡng mộ từ cư dân mạng. Người trẻ tuổi thích những điều này, nhìn ông ta cũng có thêm một tầng kính lọc(*).
(*) kiểu như trong tình iu có người thương trong mắt hóa Tây Thi, thì ở đây thấy thành tựu của tổ tiên rồi thành tích của ổng như thế cũng tự động nhìn mọi mặt của ổng đều thuận mắt ấy
Bảng xếp hạng giáo viên được yêu thích nhất trên diễn đàn của trường, Tống Nhất Nguyên an ổn đứng vị trí số một bấy lâu bỗng bị đẩy xuống hạng hai, Lã Chiến vượt lên đầu với số phiếu bầu cách xa.
Tống Nhất Nguyên bất mãn trong lòng, lén lút oán giận với Mặc Khuynh: "Em không nghĩ được cách nào vạch trần tội ác của Lã Chi Thụ đó hả?"
"Không có cách nào." Mặc Khuynh ngược lại nhàn nhã ung dung, "Trừ phi chính miệng đương sự thừa nhận."
Tống Nhất Nguyên không cam tâm: "Không có một xíu xiu khả năng nào khác sao?"
Mặc Khuynh lắc đầu: "Không có."
Sau khi nhận được hai cái lắc đầu của Mặc Khuynh, Tống Nhất Nguyên tuyệt vọng rời khỏi.
...
Tan học, Mặc Khuynh và Thẩm Kỳ phải trực nhật, lúc ra về đã khá muộn rồi.
Thẩm Kỳ khoác ba lô, hỏi Mặc Khuynh: "Cùng về nha?"
Mặc Khuynh gật đầu: "Ừm."
Hôm nay cô đã nói Bành Trung không cần đến đón mình, sau khi tan học cô còn phải đến Hồi Xuân Các một chuyến, tái khám cho Mẫn Sinh Hoài.
Ra khỏi dãy lớp học, từ xa đã nhìn thấy một người đang chờ sẵn. Mặc Khuynh nhìn kỹ, phát hiện là Diêu Giai Giai.
Diêu Giai Giai giống như vừa khóc xong, mắt và mũi đều đỏ ửng, trong lòng ôm một cuốn nhật ký.
Cô ấy đi đến trước mặt Thẩm Kỳ, giọng nói nghèn nghẹn: "A Kỳ, mình có chuyện muốn nói với cậu."
Thẩm Kỳ hơi dừng lại, nhìn sang Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh phất tay: "Tôi đi trước."
Thẩm Kỳ "vâng" một tiếng, lại nói: "Tạm biệt."
Mặc Khuynh khoác ba lô đi xa.
Diêu Giai Giai nhìn Mặc Khuynh, lại nhìn Thẩm Kỳ, chóp mũi ê ẩm, lại muốn khóc rồi -- Lần đầu tiên gặp phải đả kích lớn như thế này trong đời, trước mặt còn có nguy cơ mất đi bạn thân.
Thẩm Kỳ hỏi: "Chuyện gì?" Sau đó đưa cho Diêu Giai Giai một túi khăn giấy.
"Cái này," Diêu Giai Giai nhận lấy, lại đưa cuốn nhật ký trong tay cho Thẩm Kỳ, "Nhật ký của cụ cố nhà mình viết lúc về già, hôm qua mình mới tìm được ở nhà cũ... Trong đó kể lại rất nhiều chuyện, trong đó có một chuyện mình không biết có nên công khai hay không."
Thẩm Kỳ ngờ vực cầm lấy cuốn nhật ký.
*
Hồi Xuân Các.
Mặc Khuynh chân trước vừa bước vào cửa, chân sau đã nghe thấy Mẫn Sính Hoài nghênh đón, cô cô dài cô cô ngắn, nghe đến nhức cả đầu. Mẫn Sưởng cầm hai chai sữa chua uống, đứng một bên đóng vai một hậu bối trông cửa yên tĩnh, thuận tiện xem kịch hay.
Giống như mọi khi, Mặc Khuynh ăn cơm Mẫn Sính Hoài tự mình xuống bếp, sau đó tái khám cho Mẫn Sính Hoài, lại viết một phương thuốc khác.
Lần tái khám này Mẫn Sính Hoài càng có tinh thần hơn.
Ông ấy kể lại chuyện cũ, nhắc đến lịch sử một trăm năm của Hồi Xuân Các, đặc biệt kể đến thời điểm sáu mươi năm trước khi mới tiếp nhận Hồi Xuân Các, bởi vì khủng hoảng tài chính mà ông ấy suýt thì đã từ bỏ tiếp tục duy trì y quán.
"Sau này lại tiếp tục kiên trì thế nào vậy ạ?" Mẫn Sưởng bưng một đĩa hoa quả đến, thuận miệng hỏi một câu.
Mẫn Sính Hoài nói: "Bởi vì gặp được một vị quý nhân."
Mẫn Sưởng cầm một miếng dưa lưới bỏ vào miệng: "Ai thế ạ?"
"Diêu Đức Hiên. Chính là vị hiệu trưởng đầu tiên của trường con." Mẫn Sính Hoài hơi cảm khái, nếp nhăn trên mặt thoáng giãn ra, "Khi đó ông ấy đã sắp chín mươi rồi. Sau khi biết Hồi Xuân Các sắp ngừng kinh doanh thì đích thân đến đây, cho y quán một khoản tiền. Ông bèn viết một cái phiếu nợ, trả dần. Vừa mới trả hết thì ông ấy mất."
Mẫn Sính Hoài nói đến đây, dường như nhớ ra chuyện gì, quay đầu nhìn sang Mặc Khuynh, nói: "Đúng rồi, ông ấy nói mình là thầy giáo của cô cô."
Mẫn Sưởng ngạc nhiên nhìn về phía Mặc Khuynh.
-- Rốt cuộc là cừu oán thế nào mới khiến Mặc Khuynh mỗi lần đi qua pho tượng của thầy giáo mình đều để lại một cây châm bạc?
"Nói vậy cũng không sai." Mặc Khuynh ăn xong một miếng dưa hấu, không nhanh không chậm nói, "Ông ta sống lâu đấy."
"Chín mươi ba." Mẫn Sính Hoài nói, "Trước khi mất, có một thời gian thần trí không tỉnh táo, con là người chữa trị cho ông ấy. Ông ấy luôn nhắc đến cô cô, nhắc đến con gái của mình với vợ trước tên là Diêu Giảo Giảo, à, còn một người nữa, tên là Kiều Vũ."
Mặc Khuynh nhàn nhạt tiếp lời: "Nói gì về chúng tôi?"
Mẫn Sính Hoài đáp: "Nói xin lỗi."