Art: Weibo @HIHIKOstudio

Chương 62: Chuyện năm đó [22] Giang Khắc chúc, kỳ khai đắc thắng

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

"Thật hả?"

Tống Nhất Nguyên mừng như điên.

Sau đó anh ta bỗng chột dạ, vô thức nhìn trái nhìn phải một vòng, xác định không có ai đang nhìn về phía này mới nhỏ giọng hỏi Mặc Khuynh: "Không đúng nha, không phải bảo là vấn đề này vẫn còn đang nghiên cứu à? Nghe nói là đã nghiên cứu một trăm năm nhưng vẫn không có kết quả mà."

"Không phải." Mặc Khuynh vô thức khẽ nhíu mày, "Nghiên cứu ra rồi, nhưng không ai biết."

"Có ý gì?" Tống Nhất Nguyên nghe không hiểu, nhưng rất nhanh, anh ta tinh mắt nhận ra, "Không đúng, sao em biết --"


Mặc Khuynh híp mắt, tỏ ý anh ta có thể ngậm miệng được rồi.

Tống Nhất Nguyên lại liên tưởng đến cái gì, sững sờ, sau đó nhìn về phía Mặc Khuynh, trong mắt đã tràn đầy kinh ngạc.

Anh ta vẫn luôn cho rằng khúc mắc giữa Mặc Khuynh và Diêu Đức Hiên chỉ có Diêu Giảo Giảo.

Nhưng anh ta đã quên một chi tiết.

Cái ngày anh ta nhắc đến Lã Chi Thụ, Mặc Khuynh rất nhanh nói ra được cái tên này, hơn nữa còn giống như từng có ân oán gì với Lã Chi Thụ. Cũng chính là nói, Mặc Khuynh biết Lã Chi Thụ.

Nếu như thế, thì biết thông qua phương thức nào?

Một năm Mặc Khuynh ở Trung học Quân Đức, Lã Chi Thụ đã sớm tốt nghiệp, hơn nữa đang tham gia hạng mục xây dựng đường sắt trên cao nguyên, hơn nữa bởi vì vấn đề khí hậu cao nguyên mà hạng mục này bị tạm hoãn, sau đó còn công khai đăng báo tìm kiếm biện pháp giải quyết.


Năm thứ hai, Lã Chi Thụ và Diêu Đức Hiên hợp tác, nói là đã tìm được biện pháp giải quyết, Lã Chi Thụ thoắt cái nhảy lên làm tổng công trình sư của hạng mục đường sắt.

Liệu Mặc Khuynh có liên quan gì đến chuyện này không?

"Vi sư(*) thật là vô năng, lực bất tòng tâm." Tống Nhất Nguyên kiềm chế nội tâm tràn ngập hiếu kỳ và kích động, nói với ba người, "Vi sư hiện tại lập tức đi đến bộ phận hậu cần, vì các con mà dốc toàn lực, được chứ?"

(*) ai hay đọc mấy truyện cổ đại sư đồ luyến chắc biết cái này nè, là xưng hô của sư phụ với đồ nhi đấy haha

Mặc Khuynh không buồn nhấc mắt lấy một cái: "Xéo đi."

"Ài."

Tống Nhất Nguyên rất nhanh rời đi.

Anh ta chào Qua Bốc Lâm và Bành Nhân một tiếng, sau đó phóng thẳng đến thư viện của Đại học Đông Thạch.

*

Một ngày trôi qua, Thẩm Kỳ và Mẫn Sưởng dưới sự dẫn dắt của Mặc Khuynh tìm được một biện pháp giải quyết phù hợp, sau đó không ai để ý đến xung quanh, mỗi người đều tập trung vào phần việc của mình.


Mà những tổ dự thi còn lại cơ bản đều không nghĩ ra được đường nào xoay sở.

Buổi tối, lúc Thẩm Kỳ, Mẫn Sưởng và Mặc Khuynh ăn cơm ở hành lang, nhìn thấy có hai tổ lựa chọn từ bỏ, đi theo thầy giáo hướng dẫn ra về.

"Hey, mọi người làm tới đâu rồi?" Bành Nhân đi qua, ngồi xuống bên cạnh họn họ.

Thẩm Kỳ rất tán thưởng tính cách không bận tâm tới ánh mắt người khác của Bành Nhân, cực kỳ giữ mặt mũi cho anh ta trả lời: "Rất thuận lợi."

"Thật hả?" Bành Nhân thó một xiên thịt dê nướng của họ, nghe được đáp án này rõ ràng có hơi bất ngờ, "Vậy thì tổ này khá lợi hại đó nha."

Phòng máy tính bên cạnh lại có một tổ từ bỏ, Bành Nhân thấy thế, lắc lắc đầu: "Vận khí của khóa học sinh dự thi năm nay cũng thật không tốt, đúng lúc gặp phải cải cách, giải thưởng được đầu tư hơn, đề thi cũng bị đẩy lên khó hơn."
Lần này không có ai đáp lại anh ta nữa.

Đối với bọn họ, khó khăn càng lớn thì áp lực cạnh tranh càng nhỏ.

Bành Nhân ngó đầu ra nhìn quanh mấy vòng, sau đó như đạo tặc lén lén lút lút đi đến bên cạnh Mặc Khuynh: "Mặc tiểu thư, cần tôi hỗ trợ không?"

Mặc Khuynh liếc anh ta một cái, đũa trong tay nhấc lên, chỉ về phía đầu cầu thang: "Cảm ơn, mời lăn đi."

"Được liền."

Bành Nhân nhanh nhẹn lăn rồi.

...

Mười giờ tối, Mặc Khuynh, Mẫn Sưởng và Thẩm Kỳ nằm xuống đất nghỉ ngơi.

Rất nhiều người trong phòng máy tính của mình hăng hái muốn chiến đấu xuyên đêm, có người thì thao thức suy nghĩ về đề thi, cũng không có ai được yên ổn ngủ một giấc.

Qua Bốc Lâm và Bành Nhân đã chu đáo chuẩn bị cho bọn họ ba cái lều, mỗi người một cái, đảm bảo tính riêng tư, bên trong lều còn đặt sẵn tai nghe, tránh họ bị âm thanh bên ngoài làm ồn ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Mặc Khuynh nằm trong lều, nghe âm thanh phát ra từ bên ngoài, tiếng nói chuyện, tiếng ngáy, nghĩ ngợi nửa ngày, rốt cuộc lấy tai nghe chụp lên.

Cô tiến vào giấc ngủ rất nhanh.

Từ sau khi tỉnh dậy từ giấc ngủ 100 năm, buổi tối cô gần như không bao giờ nằm mơ, giống như ban ngày mới là sống trong mộng.

Mà đêm nay, cô lại nằm mơ, hơn nữa còn mơ thấy quá khứ.

Trong mơ, cô nhìn thấy tiêu đề "bài toán khó cho đường sắt cao nguyên" đăng trên báo, nếu có hứng thú thì mời đến đưa ra biện pháp giải quyết.

Cô muốn lẻn vào thư viện, cả đêm đều ở trong đó, bên cạnh có Diêu Giảo Giảo làm bạn.

Rời trường nửa tháng, sau khi biết tin Diêu Giải Giải treo cổ tự vẫn, cô rời khỏi Trung học Quân Đức.

Lúc đó cô không có việc gì để làm, sau khi có người giới thiệu, bèn đến địa điểm hạng mục đường sắt cao nguyên làm khảo sát thực địa, quen được người phụ trách đầu tiên của hạng mục tên Kiều Vũ.
Cô đi theo Kiều Vũ học tập, khảo sát, nghiên cứu, dưới sự nỗ lực của cả đoàn, bài toán khó rốt cuộc đã có điểm đột phá.

Nhưng mà, chưa đến hai ngày sau khi Diêu Đức Hiên đến hiện trường, tên cáo già đó hàn huyên nửa ngày với Kiều Vũ, ngày hôm sau, ông ta và Lã Chi Thụ đưa ra một đáp án giống y hệt vậy, trước Kiều Vũ một bước trình lên cho lãnh đạo...

Từ trong mộng tỉnh lại, trời đã sáng.

Mặc Khuynh mở mắt, nhìn thấy nóc lều chật hẹp, yên lặng một lúc lâu. Sau đó, cô ngồi dậy, tháo tai nghe, mở khóa, đi ra ngoài.

"Chào buổi sáng."

Mẫn Sưởng đi qua, ngậm bàn chải đánh răng, miệng đầy bọt.

Cậu ta đưa một túi đồ ăn sáng cho Mặc Khuynh.

Bữa sáng là bánh bao, quẩy, tào phớ, còn có một cốc sữa đậu nành. Tất cả đều còn nóng.

Mặc Khuynh đứng tại chỗ, nhìn thấy mấy học sinh vừa tỉnh dậy còn đang ngái ngủ, người đến người đi, ồn ào náo nhiệt. Phòng học này còn rất mới, sạch sẽ sáng sủa, điều kiện tuy đơn sơ, nhưng ánh sáng đầy đủ, khác hẳn với khung cảnh đen trắng đơn điệu trong mộng.
Cô đặt bữa sáng xuống, trước đi rửa mặt, sau đó mới quay về ăn sáng.

Hết thảy lại quay về bình thường.

Giấc mộng trôi qua, tựa như không hề lưu lại dấu vết.

Tống Nhất Nguyên vẫn không xuất hiện. Giữa trưa, Giang Khắc gửi tin nhắn cho Mặc Khuynh, bảo cô xuống tầng một lấy cơm trưa.

Mặc Khuynh ngạc nhiên trong chốc lát, sau đó đứng lên, vừa gọi lại cho Giang Khắc vừa ra khỏi phòng máy tính.

Bên kia rất nhanh có người tiếp nghe, Mặc Khuynh hỏi: "Bành Nhân đâu?"

Giang Khắc lời ít ý nhiều đáp: "Bành Nhân muốn đích thân chuẩn bị suất cơm cổ vũ cho cô, đốt luôn phòng bếp, bị anh trai đánh gãy chân. Hiện tại hai người họ đang ở trong viện."

Mặc Khuynh: "..."

Lượng thông tin quá lớn, Mặc Khuynh nhất thời không biết phải tiếp lời thế nào.

Đợi một chút, Giang Khắc lại nói: "Đến cầu thang."
Mặc Khuynh vốn đã đi đến trước cửa thang máy, nghe vậy thì chuyển hướng, đi về phía cầu thang bộ.

Dọc theo hành lang đi xuống, vừa xuống đến tầng ba thì nghe thấy tiếng bước chân, đi tiếp qua khúc ngoặt, bóng người từ dưới tầng đi tới, người kia một thân đỏ rực, mặc trên người chiếc áo choàng cực kỳ quen mắt.

(*) Được rồi, Bát quyết định sẽ không nghĩ trò này của Bành Nhân thật ngớ ngẩn nữa, dù sao tui cũng không thể nói nam 9 ngớ ngẩn được :>>

Mặc Khuynh vốn cho là bị Giang Khắc chơi xấu rồi, kết quả chăm chú nhìn kỹ lại phát hiện ra khuôn mặt của cái vị mặc chiếc áo choàng in bốn chữ trên lưng "KỲ KHAI ĐẮC THẮNG" kia không ai khác chính là Giang Khắc.

Mặc Khuynh huýt sáo một cái, cực kỳ vui vẻ.

Giang Khắc đi lên bậc thang, sau đó dừng lại trước mặt cô, đưa hai túi cơm trưa cho cô, mặt không biểu tình nói: "Đây."
Mặc Khuynh nhìn, lắc lư cái đầu, trong mắt là ý cười.

(*) Đó, cũng không phải mình tui thiên vị không phải mình tui phân biệt đối xử :)))

Cô muốn lấy điện thoại ra, quyết định sẽ lưu lại một bức ảnh kỷ niệm cho dịp này, nhưng Giang Khắc vừa liếc thấy động tác của cô đã đoán ra mục đích của Mặc Khuynh là gì.

Thế là, hắn lạnh giọng nói: "Nếu cô dám chụp lại, tôi sẽ để cô hai ngày tiếp theo phải ăn mì tôm."

Suy nghĩ một chút, Mặc Khuyn thỏa hiệp, nhưng khóe môi cong cong vẫn không hạ xuống, cô hỏi: "Sao anh lại mặc cái áo này?"

Giang Khắc đưa mắt nhìn cô: "Chúc thi tốt."

Lúc xuống xe, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh phế nhân của Bành Nhân, mắt thì đong đầy lệ không ngừng dặn dò hắn: "Giang gia, tôi đặt "KỲ KHAI ĐẮC THẮNG" ở ghế lái đó, lúc ngài đi gặp Mặc tiểu thư nhất định phải mặc lên, nó sẽ mang đến vận may cho Mặc tiểu thư..."
Đương nhiên, Bành Nhân còn chưa kịp nói hết đã bị Bành Trung nhét vào xe.

Thế là, Giang Khắc không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào, lúc cầm bữa trưa của họ xuống xe, còn thuận tay cầm theo luôn chiếc áo choàng đỏ rực này.

"Được rồi." Mặc Khuynh không cười nữa, thêm một lúc sau, thần sắc mới trở về bình thường như cũ.

Cô không nhận túi cơm trưa mà chỉ chỉ túi quần Giang Khắc, sau đó ngửa tay.

Giang Khắc nhìn cô.

Cô nhìn Giang Khắc.

Hồi lâu sau, Giang Khắc lấy hộp thuốc và bật lửa trong túi ra, đặt vào lòng bàn tay Mặc Khuynh: "Lần này không lấy được thưởng thì cô có thể tìm chỗ ở khác rồi."

Mặc Khuynh ngậm một điếu thuốc, nhấc mày với hắn, cười nói: "Yên tâm."

Nụ cười của cô rất nhạt, như sao băng vụt qua, nhưng lại mang theo tự tin đầy mình. Dứt lời, cô bật lửa lên, ngọn lửa màu lam nhạt đốt một đầu thuốc, khói trắng theo đó bay lên.
Giang Khắc cũng không vội, chờ cô hút thuốc.

Hắn tựa lưng vào tường, vô tình hữu ý giấu đi dòng chữ khó coi kia đi, khiến cho chiếc áo choàng màu đỏ mặc trên thân mình trầm ổn nội liễm của hắn toát ra một loại phong phạm khác.

Hắn hỏi: "Tiến triển thế nào rồi?"

"Rất thuận lợi."

"Nếu như bộ châm cứu kia đúng là của cô." Giang Khắc liếc cô, chậm rãi nói, "Một trăm năm trước, hạng mục đường sắt cao nguyên trên núi Tuyết Nam bỗng bùng phát một đợt dịch bệnh, nghe nói là do một vị thần y dùng châm cứu khống chế được. Là cô sao?"

Mặc Khuynh phả ra một ngụm khói, nghiêng đầu, trong mắt mang theo trêu chọc: "Anh chỉ có hứng thú với tôi thôi mà, tra được ở đâu thế?"

Giang Khắc không tiếp lời.

"Là tôi." Mặc Khuynh gảy điểu thuốc, hỏi, "Anh tin chứ?"

Giang Khắc liếc cô một cái, sau đó đặt bữa trưa vào tay cô, nói: "Tin hay không, chờ có kết quả thi đấu rồi nói tiếp."
Mặc Khuynh nhướng mày.

Giang Khắc xoay người rời đi, bốn chữ "KỲ KHAI ĐẮC THẮNG" sau lưng đập vào mắt Mặc Khuynh. Đợi hắn đi vào khúc quanh, dòng chữ kia cũng biến mất khỏi tầm mắt.

Mặc Khuynh cong môi cười.

...

Hút xong điếu thuốc đó, Mặc Khuynh xách theo cơm trưa đi lên.

Lên đến tầng năm, chợt nghe thấy tiếng quát "Ôn Nghênh Tuyết!!!" đầy phẫn nộ, cô vô thức ngẩng đầu, nhìn thấy Ôn Nghênh Tuyết và Mặc Tùy An.

Ôn Nghênh Tuyết dùng một tay khóa đầu Mặc Tùy An trên tường, Mặc Tùy An giãy dụa nhưng lại không thể trốn thoát, nửa khuôn mặt bị đè bẹp dí, tầm mắt hướng lại đây, cứ thế đụng phải Mặc Khuynh.

Bầu không khí nhất thời đông cứng.

***

88: Trong truyện không liên quan đến thực tế nha. Nhưng phải công nhận một điều là hệ thống đường sắt của Trung Quốc rất bá đạo, quy trình xây dựng cũng bá đạo, cái kiểu thiết kế một lần xài cho vô số lần vừa tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệm chi phí. Tiếc cái chỉ là Trung Quốc xinh đẹp giàu mạnh với người TQ, còn xuất ra bên ngoài là bật mode Tàu, mà các cụ ta có câu thâm như Tàu, nên nhận hay đặt cái gì của Tàu thì hai phần là gửi gắm niềm tin tám phần là thấp thỏm sợ sệt :>>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play