Art: Weibo @方格茶两x
Chương 52: Chuyện năm đó [12] Nhánh Thần quái, chuyện quá khứ
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Qua Bốc Lâm nói hết nước hết cái mới đuổi được Bành Nhân lắm mồm đi.
"Đúng rồi."
Bành Nhân quay người trở lại.
Qua Bốc Lâm đang chuẩn bị khóa cửa, nghe được tiếng Bành Nhân, tay run lên, rơi cả chìa khóa trong tay.
Qua Bốc Lâm như đang nhìn oan hồn: "Sao cậu lại quay lại rồi?"
"Nhớ ra một chuyện." Bành Nhân giúp nhặt chìa khóa lên, dúi vào tay anh ta, "Sao cậu đóng cửa thế, hôm nay không bán hàng hả?"
Qua Bốc Lâm qua loa đáp: "Có chút chuyện."
"À thế à."
"Cậu tìm tôi có chuyện gì không?"
"Muốn nhờ cậu một chuyện." Bành Nhân gật đầu, giọng điệu cực kỳ thận trọng nói, "Gần đây ấy, nhà sếp tôi có một vị khách vào ở."
Qua Bốc Lâm tiếp lời: "Sau đó thì sao?"
"Sếp tôi cứ như hoàn toàn thay đổi thành một người khác ấy, cực kỳ khác với trước kia." Bành Nhân nói, "Cậu thần thông lắm mà, có thể nhân lúc sếp tôi không có nhà đến đó nhìn một cái, xem vị khách này có ảnh hưởng đến phong thủy hay gì đó được không?"
Qua Bốc Lâm thật sự không thể hiểu được cấu trúc mạch não của Bành Nhân: "Sao cậu không nghi ngờ là sếp cậu bị vị khách này đánh vào đầu luôn đi?" Khả năng này nghe còn hợp lý hơn cả phán đoán kỳ quái của cậu ta.
"Nhưng mà vị khách kia cậu gặp rồi đó, có lẽ là không có vấn đề gì đâu."
"Ai cơ?"
"Mặc Khuynh."
Qua Bốc Lâm nghiêng ngả suýt ngã.
Anh ta nắm chặt tay Bành Nhân, dùng ánh mắt gợϊ ȶìиɦ nhìn chằm chằm Bành Nhân, giọng nói nhẹ nhàng: "Nào, chúng ta vào trong ngồi, từ từ nói."
Bành Nhân lập tức nổi lên cảnh giác, nuốt nước miếng, giọng nói run run: "Thất Trường nói năm học Đại học cậu đã có tâm tư quấy rối tôi, chuyện này là thật có đúng không?"
Qua Bốc Lâm: "..." Thật cái quỷ nhà cậu!
(*) dịch ngôn mà tự nhiên muốn ship cp này quá sao giờ :>
Anh ta đập Bành Nhân một cái, muốn cậu ta tỉnh ra, sau đó xách cổ áo Bành Nhân, kéo người đi vào trong, trực tiếp ấn Bành Nhân ngồi lên ghế.
Anh ta cứ như một tên đồ tể mặt mày đáng sợ, cầm hai gói khoai tây chiên ném lên người Bành Nhân, giọng điệu hung ác: "Nói!"
"Nói cái gì cơ!" Bành Nhân không hiểu ra làm sao.
Qua Bốc Lâm thoáng cái thay đổi sắc mặt, cười hì hì ghé sát tới: "Vị khách kia của sếp cậu, Mặc Khuynh, bạn học Mặc của chúng ta ấy. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Bành Nhân do dự mấy giây, chậm rì rì nói: "Tôi không biết nhiều đâu."
"Anh Nhân ơi." Qua Bốc Lâm ngồi xổm xuống bên cạnh, cái gì da, cái gì mặt, tất cả đều không cần, buồn nôn cũng được nói, "Em là Qua Qua bé bỏng của anh mà."
Bành Nhân trầm mặc hồi lâu, chân thành nói: "Nói thật, nghe có hơi buồn nôn đó."
Nắm đấm của Qua Bốc Lâm lại vung tới.
May là tuy rằng Bành Nhân có bệnh lắm mồm, nhưng tính tình sảng khoái, chẳng mấy đã khai toàn bộ chuyện Mặc Khuynh giả mạo thân phận thiên kim tiểu thư, chuyện có quen biết với cảnh sát Hoắc Tư, đến cả chuyện Giang gia không hiểu sao bỗng nhiên đồng ý cho cô ở lại nhà, toàn bộ đều khai ra hết.
Vốn có thể dùng hai ba câu là kết thúc câu chuyện, Bành Nhân mất đến nửa tiếng mới trình bày xong.
"Cám ơn nhé." Qua Bốc Lâm xoay người muốn đi, đi được một bước lại dừng lại, ném chìa khóa cho Bành Nhân, dặn, "Trước khi đi nhớ khóa cửa."
*
Qua Bốc Lâm gọi điện thoại cho Hoắc Tư, không có ai nghe.
Anh ta chạy như bay đến căn cứ số 08, xông thẳng vào văn phòng của thủ lĩnh Phạm: "Lão Phạm, tôi có chút chuyện tìm ông."
Thủ lĩnh Phạm đang xử lý giấy tờ, nhấc mắt thấy một thằng oắt con từ đâu xông vào, không dám tin vào tai mình hỏi lại: "Cậu vừa gọi tôi là gì cơ?"
Trước mặt vị thủ lĩnh có uy danh nhất căn cứ, Qua Bốc Lâm lại không hề sợ hãi đáp: "Lão Phạm."
Hai đầu lông mày của thủ lĩnh Phạm tưởng chừng sắp xoắn vào nhau: "Cậu ở nhánh nào?"
"Nhánh Thần quái."
"À." Thủ lĩnh Phạm nhớ ra.
Hóa ra là độc đinh của nhánh Thần quái, cùng cấp bậc với ông ấy, bảo sao lá gan lại lớn như thế.
"Ngồi đi." Thủ lĩnh Phạm chỉ cái ghế đối diện, bình tĩnh nói, "Thủ lĩnh Thần quái."
Ông ấy hỏi: "Chuyện gì?"
Qua Bốc Lâm trực tiếp nói ra mục đích mình đến đây: "Mặc Khuynh."
"Không thể."
"Tôi chỉ cần một cái gật đầu hoặc là lắc đầu thôi."
Thủ lĩnh Phạm nhìn cậu ta, ánh mắt thoáng chăm chú, không đáp.
Qua Bốc Lâm đón lấy ánh mắt đầy áp lực của ông ấy, không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi: "Cô ấy là người từ một trăm năm trước có đúng không?"
Thủ lĩnh Phạm khẽ híp mắt.
Ông ấy không hé nửa lời, chỉ nhìn Qua Bốc Lâm, tay cầm một chiếc bút, làm như vô thức gõ xuống mặt bàn.
"Hiểu rồi." Qua Bốc Lâm đứng lên, nói tạm biệt với thủ lĩnh Phạm, "Cám ơn, làm phiền rồi."
Thủ lĩnh Phạm đánh giá anh ta mấy giây, hỏi lại: "Vì sao cậu lại chú ý đến Mặc Khuynh?"
Qua Bốc Lâm bình tĩnh gật đầu với ông ấy, đáp: "Xin lỗi, đây là chuyện nội bộ của nhánh chúng tôi."
Qua Bốc Lâm đi rồi.
Thủ lĩnh Phạm lại không nhịn được chống cằm suy nghĩ.
Cái nhánh Thần quái một trăm năm đổi một trăm vị thủ lĩnh còn có chuyện nội bộ gì liên quan đến Mặc Khuynh chứ?
***
88: Chắc Khuynh là đồng sáng lập căn cứ số 08 kiêm lão tổ tông khai sinh ra nhánh này :)))))
Đoán mò đoán mò thôi...