Art: Weibo @敖敖敖是头海草
Chương 49: Chuyện năm đó [09] Thăm dò Mặc Khuynh, máy móc hiện đại
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Xung quanh tối đen khiến Mặc Khuynh trong một tích tắc nâng lên cảnh giác.
Cô nhắm mắt lại.
Nhưng một khắc sau, một tia sáng xẻ đôi bóng tối chậm rãi thâm nhập.
Mặc Khuynh thình lình mở mắt, nhìn thấy tấm rèm chắn sáng đang chậm chạp di chuyển sang hai bên, không có một bóng người. Cô gần như không suy nghĩ nhiều, ngón tay kẹp một chiếc châm bạc.
Đồng thời, tầm nhìn dần được ánh sáng chiếu rọi, người đàn ông ngồi ở bàn làm việc hiện thân.
Hắn nâng mắt, tầm mắt không sai lệch một li rơi xuống người Mặc Khuynh.
Ánh mắt kia khá là kỳ lạ.
Mặc Khuynh khẽ nhíu mày, nhìn tấm rèm đã dừng lại, không để ý nữa mà hỏi Giang Khắc: "Anh đang làm gì đấy?"
Giang Khắc mở mắt, bình tĩnh đáp: "Ngủ."
Trợn mắt nói dối.
"Tài liệu về cuộc thi đâu?"
Giang Khắc chậm chạp rũ mắt, dừng trên một chồng tài liệu đặt ở mặt bàn.
Mặc Khuynh thu lại châm bạc, nhấc chân bước tới.
Chồng tài liệu rất dày, cô đứng trước bàn, lật thử vài trang, cảm thấy khá có tác dụng, bèn đóng lại, tính sẽ mang hết đi.
"Đọc luôn ở thư phòng này đi." Giang Khắc đúng lúc này lên tiếng, trước ánh mắt mang theo câu hỏi của cô chậm rãi bổ sung một câu, "Đèn phòng cô hỏng rồi."
Mặc Khuynh chưa phản ứng lại: "Hỏng rồi?"
Giang Khắc gật đầu: "Lúc thím Trần dọn dẹp phát hiện ra."
"Bao giờ mới sửa xong?"
"Hai ngày nữa."
"Ồ."
Mặc Khuynh cảm thấy có chỗ nào không hợp lý, nhưng lại không thể chỉ rõ.
Đè xuống cảm giác khác thường trong lòng, Mặc Khuynh bê chồng tài liệu kia xoay người đi về phía sô pha. Cô đặt chồng tài liệu lên bàn trà, cầm một tập trong số đó ngồi xuống.
Sắc trời dần tối.
Mặc Khuynh định đứng lên bật đèn, ai ngờ đèn bàn ở một bên bỗng thình lình sáng lên. Đồng thời, đèn trên đỉnh đầu và đèn chính trong phòng lần lượt được bật sáng, thư phòng chỉ trong phút chốc đã sáng trưng ánh đèn.
Cô hơi ngớ ra, nhìn đèn bàn, lại nhìn đèn trên đỉnh đầu.
Lại nhìn sang Giang Khắc, phát hiện hắn ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, cuốn sách mở ra đặt trên đùi. Hắn cúi đầu đọc sách, không có một động tác thừa.
"Này."
Mặc Khuynh ngẩng đầu, hai mắt híp lại, đánh giá Giang Khắc.
Giang Khắc nghe tiếng, nghiêng đầu nhìn sang.
Mặc Khuynh nhướng mày hỏi: "Đèn này là sao thế?"
"Cái gì?" Giang Khắc dường như không hiểu câu hỏi của cô.
"Tự bật lên rồi."
"À." Giang Khắc lấy một cái điện thoại ra vất lên mặt bàn, "Điều khiển bluetooth."
Tuy đã thích ứng với cuộc sống của xã hội hiện đại, nhưng Mặc Khuynh vẫn luôn để ý đến sự phát triển qua một trăm năm này, những sự việc gặp được hàng ngày gần như đã không còn xa lạ gì với cô nữa.
Nhưng tấm rèm tự động mở ra và đèn tự động bật đã khơi dậy sự hiếu kỳ của cô.
Thả tập tài liệu xuống mặt bàn, Mặc Khuynh đứng lên đi về phía Giang Khắc: "Điều khiển thế nào?"
Giang Khắc nói: "Tự xem đi."
Mặc Khuynh đi đến trước bàn làm việc, vừa định cầm chiếc điện thoại đó lên thì dưới chân bỗng như bị cái gì đụng phải. Cô lùi lại một bước, cúi đầu, nhìn thấy một cái máy đang chuyển động.
Khác với robot hút bụi, thứ đồ chơi này được thiết kế với hình dáng khá giống con người.
Nó đụng phải Mặc Khuynh, sau đó hơi lùi về sau, lên tiếng: "Bạn cản đường tôi rồi."
Rất nhanh, nó lại chậm rãi di chuyển về phía trước, lại đụng phải chân Mặc Khuynh.
Sau đó lại lùi về sau, lại nói: "Bạn cản đường tôi rồi."
Mặc Khuynh đứng im không nhúc nhích, nhìn chằm chằm nó.
Nó lại đi về phía trước, lại đụng phải, sau hai lần như thế, có vẻ nó đã hơi tức giận: "Bạn xinh đẹp gì đó ơi, có thể nhường đường không?"
"Không thể."
Mặc Khuynh dùng mũi chân chặn lại nó, thong thả đẩy nó một lần nữa quay về dưới gầm bàn.
Robot nhỏ đáng thương đi vòng quanh dưới gầm bàn: "Muốn làm gì hả, tôi tức giận thật đó!"
Mặc Khuynh đá nó một cái.
Robot nhỏ: "Tôi tức giận thật rồi!"
Thứ đồ chơi này cũng thú vị đấy.
Mặc Khuynh nhấc nó lên, đặt ở mặt bàn, hỏi: "Cái này lại là gì?"
"Robot thú cưng."
"Năng động, có thể nói chuyện, có thể hiểu ý người đối diện." Mặc Khuynh đặc biệt thấy hứng thú, "Nhưng giao tiếp bằng cách nào?"
"Giao tiếp đơn giản."
"Có biết suy nghĩ không?"
"Không."
Giang Khắc hứng thú nhìn cô.
Hắn vốn không tin mấy lời nói bịa về "một trăm năm trước" của cô.
Qua chai nước bubble kia, hắn mới hơi nổi lên nghi ngờ, cảm thấy có thể cô không được trải qua những thay đổi của một trăm năm nay, bèn sai Bành Nhân tìm chút đồ về, thử xem sao.
Khi tấm màn kia tự động mở ra, cô thoáng nâng lên cảnh giác và ngạc nhiên.
Lúc đèn tự động bật lên, biểu hiện của cô rõ ràng là có hứng thú.
Bao gồm cả con robot này.
Biểu hiện của cô cũng không đến mức như một người cổ từ một trăm năm trước cái gì cũng không biết, mà giống như cảm thấy những thứ này đều rất mới mẻ. Dù cô có đúng là sinh vật từ một trăm năm trước thì đại khái cũng đã có dự đoán từ trước, đoán được những thứ đồ thế này sẽ xuất hiện.
Nhưng mà, toàn bộ những tiền đề này được xác lập, là giả thiết khi lời của cô không phải giả.
Trước mắt Giang Khắc vẫn giữ thái độ nghi ngờ.
"A."
Mặc Khuynh lười biếng phát ra một tiếng, cô bước về phía Giang Khắc đang ngồi, ngồi lên mặt bàn.
Một chân chạm đất, một chân đung đưa trên không, dép đi ở chân tuột ra, để lộ một bàn chân trắng ngần xinh đẹp. Cực kỳ hấp dẫn mắt nhìn.
Bàn chân đó tiếp tục nhấc lên, đặt ở đầu gối Giang Khắc, sau đó cô thình lình cúi người.
Cảm giác áp bức mạnh mẽ từ trên người cô ập tới.
Cô khẽ cười, là nụ cười mang theo lười biếng mà quyến rũ, thấp giọng nói: "Anh đang thăm dò tôi."
***
88: Có vẻ nhiều bạn thắc mắc vì sao chỉ có một chai nước bubble mà tam quan của anh Giang đã bị lung lay, thì chắc cái này về sau sẽ giải thích, truyện còn dài, mọi người đừng vội kkk~