Art: Weibo @吃杯面么得叉叉

Chương 33: Hội Trường sinh [10] Nhớ kỹ rồi, căn cứ số 08 hủy hoại thanh danh của tôi

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Mẫn Sưởng đánh úp bất ngờ khiến học sinh trong lớp bảy khϊếp sợ không thôi, đám học sinh bốn mắt nhìn nhau không nói nên lời.

Mặc Khuynh bị cho là nguyên nhân thì lại chẳng hiểu ra làm sao.

Lại cứ nhằm đúng lúc này, Tống Nhất Nguyên từ cửa sau thò đầu vào, anh ta gõ gõ cửa, hấp dẫn sự chú ý về phía mình.

"Báo tin tốt nè."

Tống Nhất Nguyên bắt đầu với câu nói này xong, mặt mũi tươi rói làm sao cũng không che giấu được: "Tân hạng nhất chuyển lớp, cám ơn cống hiến cho điểm trung bình của lớp ta từ vị bạn học này, cả lớp vỗ tay hoan nghênh nào?~"


"..."

Bốp bốp bốp bốp, bốp bốp bốp bốp.

Tiếng vỗ tay không cảm xúc vang lên, mỗi bạn học trong lớp bảy đều mặt xám mày xịt, trưng ra cái biểu cảm mù tịt và thán phục 'Tui thế mà đang được chứng kiến một mối tình đẹp như trong tiểu thuyết'.

"Không phải trường cấm yêu sớm ạ?"

"Đúng đó, lần trước thầy còn tìm em tâm sự chuyện tương lai."

"Em kháng nghị! Mẫn Sưởng rõ ràng là chuyển vào đây vì Mặc Khuynh, thầy coi chúng em là đứa ngốc à?"

Bởi vì Tống Nhất Nguyên ngày thường không có khoảng cách quá xa giữa thầy giáo và học sinh nên học sinh trong lớp đều được nuông chiều thành hư, trước sự bất công rành rành này nhất tề đồng loạt lên tiếng kháng nghị.

Tống Nhất Nguyên lại gõ gõ cánh cửa, bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ồn ào cái gì, Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng là đoàn kết tương ái, tình hữu nghị cách mạng giúp đỡ lẫn nhau, tình cảm rất thuần khiết."


"Thầy nói xạo!"

"Ngày ngày đúng giờ tặng sữa chua uống mà nói là tình cảm thuần khiết?"

"Hai người họ là tình hữu nghị cách mạng thuần khiết, tình cảm giữa em với chiến hữu của em chẳng lẽ không thuần khiết?"

...

Tống Nhất Nguyên sắp hồn bay lên mây vì suиɠ sướиɠ, cười sáng láng không thấy cả mặt trời, tính toán khoan dung để cho đám học trò của mình phát tiết xong thì đứng ra dỗ dành thêm mấy câu là được, kết quả chợt nghe thấy tiếng sách đập lên mặt bàn.

Ánh mắt của mọi người đồng loạt tập trung về vị trí của Mẫn Sưởng.

Mẫn Sưởng đặt sách lên mặt bàn, nhấc mắt quét một vòng lớp học, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người kiêu ngạo nói: "Có bản lĩnh thì cũng thi được hạng nhất đi rồi ý kiến."

"..."

Đám học sinh lập tức câm nín.

Tuy là họ vẫn rất không phục, nhưng mười hạng đầu là dành cho thần tiên, tranh nhau sứt đầu mẻ trán, lớp họ có một hai người chen được chân vào đã khó rồi, đừng nói là ngồi ở hạng nhất.


Nhưng mà, quan hệ không thể nói rõ này của Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng, sợ là đã chắc chắn rồi.

Mặc Khuynh lành lạnh đưa mắt khoét một cái lỗ trên người Tống Nhất Nguyên: "Tôi nhớ kỹ rồi."

Tống Nhất Nguyên sợ hãi: "Sao cơ?"

"Căn cứ số 08 hủy hoại thanh danh của tôi."

Mặc Khuynh đè giọng nói ra câu này, sau đó dưới cái trợn mắt há mồm của Tống Nhất Nguyên xách ba lô ngồi xuống chỗ mình.

Tống Nhất Nguyên: "..."

Liên quan gì đến anh ta chứ! Liên quan gì đến căn cứ số 08 chứ! Đó không phải là chính mồm Mẫn Sưởng nói ra à?!

Tống Nhất Nguyên ngồi không bỗng nhiên bị đội cái nồi oan, nghĩ đến mình sẽ lại bị Hoắc Tư phê bình, chưa biết chừng còn phải viết bản kiểm điểm một nghìn chữ, tâm trạng nhất thời rơi vào cái hố u ám.

Anh ta ai oán nhìn Mẫn Sưởng.

Mẫn Sưởng chỉ làm như không thấy.
*

Mẫn Sưởng vì tăng điểm trung bình cho lớp bảy của Mặc Khuynh mà chuyển lớp, gây ra ồn ào huyên náo từ sáng sớm cả trường đều biết, đám học sinh trong trường khâm phục dũng khí của Mẫn Sưởng, hâm mộ vận khí của Mặc Khuynh.

Thế là, lời chỉ trích Mặc Khuynh ít dần, mà cái tên Mẫn Sưởng xuất hiện với tần suất cao hơn trong những cuộc tán gẫu của mọi người.

Ấn tượng của Mẫn Sưởng trong mắt mọi người trước giờ vẫn là -- Đẹp trai, thành tích tốt và... nhà nghèo.

Bình thường cậu ta rất trầm tính, bạn bè cũng không nhiều, ngoại trừ những học sinh nữ thầm mến cậu ta thì cảm giác tồn tại trong mắt người khác không quá lớn.

Ai mà dám nghĩ tới, từ sau khi Mặc Khuynh đến đây, Mẫn Sưởng đùng cái thay đổi 180 độ, không chỉ mỗi ngày mang sữa chua uống cho Mặc Khuynh, vì Mặc Khuynh mà đối đầu với Mặc Tùy An, bây giờ còn vì Mặc Khuynh chuyển lớp.
Đúng là tình yêu thần tiên trong truyền thuyết mà.

Nhưng mà, tại một góc nào đó của lớp bảy lại không hề có bầu không khí ngọt ngào hường phấn như trong suy nghĩ của mọi người.

Vào học, Mặc Khuynh chẳng để tâm đến những ánh mắt xung quanh mở cuốn sách ngoại khóa, một tay đỡ cằm, dáng vẻ nhàn hạ hỏi Mẫn Sưởng: "Lớp ba chịu thả cậu?"

"Nửa tháng trước tôi đã viết đơn gửi lên hiệu trưởng, xin vào lớp của thầy Tống. Điều kiện là đứng hạng nhất trong kỳ thi." Mẫn Sưởng  đang cúi đầu soát đề nghe được câu hỏi, đặt bút xuống.

Mặc Khuynh nghiêng đầu nhìn cậu ta, rất ngạc nhiên hỏi: "Vì Tống Nhất Nguyên?"

Nghiêm túc nghĩ một chút, Mẫn Sưởng thành thật trả lời: "Chủ yếu là cảm thấy cô cũng không thể thi ra cái thành tích tốt gì, có lẽ sẽ kéo cả lớp bảy nghiêng ngả."
"..."

Mặc Khuynh không còn gì để nói.

Mười giây sau, từ phía bàn học của Mẫn Sưởng vang lên âm thanh kinh động đến cả lớp.

Mọi người tò mò quay lại nhìn, chỉ thấy Mẫn Sưởng ngoan ngoãn nhặt từng cuốn sách rơi dưới đất lên, sau đó kéo cái bàn của mình nhích sang bên cạnh, tự tạo một khoảng cách nhất định với Mặc Khuynh.

Dáng vẻ bị thiệt thòi nhưng vẫn không dám hé răng phản kháng nửa lời.

Học sinh trong lớp bảy: "..."

Cái quái gì thế này, Mẫn Sưởng một lòng si mê như thế mà cũng không được Mặc Khuynh đối xử nhẹ nhàng sao?!

Mặc Khuynh rốt cuộc là loại ma quỷ mê hoặc lòng người gì?!

*

Tan học, Mặc Khuynh muốn đi kiểm tra lại tình trạng sức khỏe của Mẫn Sính Hoài, căn cứ vào tình trạng hiện tại thay đổi phương thuốc, tiện thể nghe ngóng tình báo của Mẫn Sưởng, thế là cô và Mẫn Sưởng cùng nhau ra khỏi trường, đến y quán.
Hình ảnh hai người sóng vai khiến người người phải hâm mộ ao ước.

Hồi Xuân Các.

"Mặc cô cô đến rồi."

Mặc Khuynh vừa bước vào cửa lớn y quán, suýt thì lại bỏ đi vì sự nhiệt tình chào đón quá mức của Mẫn Sính Hoài.

Cô nhìn khuôn mặt già nua của Mẫn Sính Hoài, hơi nhíu mày, trong lòng thở dài một tiếng, sau đó nói: "Sau này ở những nơi có người ngoài thì gọi tôi là Mặc Khuynh đi."

Mẫn Sính Hoài nghĩ cũng đúng, rất nhanh đáp: "Được ạ."

Quy trình tái khám rất đơn giản, Mặc Khuynh bắt mạch cho Mẫn Sính Hoài, viết một phương thuốc mới, lại dùng bộ châm cứu tráo về được châm mấy cái, vậy là xong rồi.

Mẫn Sưởng đứng một bên quan sát toàn bộ quá trình không khỏi thầm oán: Người không biết chắc chắn sẽ nghĩ cô là lang băm.

Nhưng mà, Mẫn Sính Hoài vừa được cắm vài châm lập tức nhìn ra hiệu quả, dùng hành động chứng minh Mặc Khuynh đúng là rất trâu bò.
"Cô cô chưa ăn cơm đúng không? Con đã chuẩn bị vài món --" Mẫn Sính Hoài vẫn theo cấp bậc lễ nghĩa cũ nói chuyện với Mặc Khuynh, khom lưng đi theo sau cô.

Mẫn Sưởng lần này trực tiếp ngắt lời ông ấy: "Con đã cấm ông không được nấu cơm rồi còn gì? Cơ thể vừa khỏe lên được chút đã muốn làm việc vớ vẩn."

"Nấu cơm cho cô cô sao có thể là việc vớ vẩn?" Mẫn Sính Hoài lý lẽ đầy mình, lại không hài lòng nhìn Mẫn Sưởng, "Không thích ăn thì đừng có ăn, dù sao cũng không phải nấu cho con."

Mẫn Sưởng: "..." Nghẹn chết cậu ta rồi.

"Được rồi." Mặc Khuynh bởi vì y quán không có khách nên vẫn bị gọi cô cô lên tiếng, cô từ trên ghế đứng dậy, khẽ xoay cổ tay nói, "Nấu cũng nấu rồi, đi ăn cơm trước."

Bình thường đến Hồi Xuân Các, Mẫn Sưởng có mời cơm thì cũng đều là mua từ bên ngoài về, đương nhiên là mua ở những quán ngon, mùi vị không tệ.
Hiện tại Mẫn Sính Hoài đích thân vào bếp, tuy đều là những món đơn giản trong gia đình, nhưng ăn vào lại có một thứ hương vị khác.

Mẫn Sính Hoài không giống như lần đầu tiên gặp bị tử khí vây kín, thần thanh khí sảng, Mặc Khuynh mới phát hiện Mẫn Sính Hoài là tâm hồn trẻ thơ nằm trong cái xác người lớn, nói hai câu là sẽ đấu võ miệng với Mẫn Sưởng.

Mà Mẫn Sưởng thì càng giống trưởng bối hơn, quản này quản nọ Mẫn Sính Hoài, nhưng dĩ nhiên là ông không nghe, luôn biết dựa vào thân phận của mình, dăm ba câu chọc cho Mẫn Sưởng tức chết.

Mặc Khuynh ngồi một bên vui vẻ xem kịch hay.

"Tôi phải về rồi." Ăn cơm xong, Mặc Khuynh nói với Mẫn Sính Hoài.

"Con tiễn cô cô." Mẫn Sính Hoài cũng vội đứng lên.

"Không cần." Mặc Khuynh nói, "Tầng trên tầng dưới đi lại không tiện, ông nghỉ ngơi đi."
Mẫn Sưởng chủ động nói, "Để con."

"Vậy thì được."

Mặc Khuynh cũng đã mở miệng, Mẫn Sính Hoài ngược lại rất nghe lời.

Trước mặt Mẫn Sưởng, ông ấy có thể cậy thân phận làm trò trẻ con, nhưng ở trước mặt Mặc Khuynh thì hoàn toàn là một vãn bối thành thật. Mặc Khuynh nói gì cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo.

Nhưng mà --

Ông ấy cũng không ngờ được Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng vậy mà lại đang bắt tay lừa gạt ông ấy.

Mặc Khuynh đi xuống tầng, không đi ngay mà cùng Mẫn Sưởng đi vào phòng hội chẩn.

Mặc khuynh ngồi xuống ghế sô pha, thuận tay rót cho mình một chén trà, cầm lên nhấp một ngụm, không nhanh không chậm lên tiếng: "Nói đi, kết quả cậu điều tra được về Hội Trường sinh và Phấn Tụ nguyên."

***

88: Thầy Tống đáng thương ghê, nhưng nghĩ đi nghĩ lại ai bảo lúc đầu Khuynh muốn làm học bá thầy lại không chịu tin bắt Khuynh đội sổ làm chi~
Làm Bát nhớ đến hồi ôn thi đại học vì vài lý do mà Bát chểnh mảng học hành, về sau quyết tâm dẹp chuyện gia đình sang một bên để học rồi kiểm tra được 10, cái bị cô giáo dạy Hóa bảo là lần sau đừng có chép bài nữa, vốn đang buồn chán sẵn thế là dân chuyên tự nhiên 12 năm đùng cái chuyển sang khối D, tiết của cổ lôi đề Anh ra làm chọc cho cổ tức chơi haha vui lắm~

Dĩ nhiên hồi đó không có ai ngăn nhưng ai cũng nghĩ tui bị điên, nhưng thật ra hồi đó Bát không hoàn toàn là vì cô giáo dạy Hóa kia mà dù chuyển khối thì Bát đã khá nắm chắc và cho đến hiện tại chưa từng phải hối hận, trước đó cũng đã hơi chán vì theo mãi một con đường bằng phẳng nên có suy nghĩ thay đổi rồi, và chọc tức một người Bát không thích thì khá là vui kkk~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play