"Tôi cảm thấy chúng ta có thể hợp tác." Hà Thảo Na nói với Trương Mạn.
"Hợp tác cái gì?" Trương Mạn bất động thanh sắc hỏi.
Lúc này hai người đang ngồi trên bãi cỏ bên ngoài nhà gỗ, đốt một đống lửa không lớn, ngọn lửa màu cam nhảy nhót trên gỗ phát ra tiếng bùm bụp.
Bọn họ thương lượng xong liền thay nhau luân phiên canh gác, Hà Thảo Na chủ động đề nghị cùng Trương Mạn canh giữ nửa đêm đầu, hai trợ lý canh giữ nửa đêm sau.
Đêm hè vẫn còn vài phần lạnh lẽo nên Trương Mạn đã đi tìm một đống củi, châm lửa, vừa có thể sưởi ấm, còn có thể dọa lui dã thú tập kích ban đêm. Dù sao đằng sau trường đua ngựa là một khu rừng núi, dã thú bên trong tuyệt đối sẽ không ít.
"Anh không muốn biết làm thế nào để rời khỏi trang viên sao?" Hà Thảo Na mỉm cười một cách bí ẩn.
Món ngon cuối cùng cũng đến.
Trương Mạn vẫn không hiểu rõ vì sao Hà Thảo Na vẫn rất ân cần với hắn. Cho dù hắn làm bộ thể hiện ra một tính cách rất xấu, cũng không cho cô chút thiện cảm nào nhưng cô vẫn luôn tươi cười nghênh đón, biểu hiện giống như không có tí cảm giác gì.
Không bình thường chút nào.
"Một ngôi sao nổi tiếng, được người người săn đón theo đuổi như cô sao có thể mất bình tĩnh như vậy? Còn chưa nói cô bây giờ lại đi nâng đỡ một người đàn ông rất bình thường như tôi, trước đó thậm chí còn không có cơ hội nói chuyện với cô. Nói là không có vấn đề gì thì ai tin?"
Có một câu nói cũ rất hay: vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo(*), Trương Mạn sâu sắc cho là đúng.
(*)khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp
Thay vì trả lời trực tiếp câu hỏi, Hà Thảo Na lại hạ thấp giọng nói của mình hỏi ngược: "Anh Dương trước đây là một bác sĩ đúng không?"
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Trương Mạn, cô từ trong túi xách lấy ra một tờ báo ố vàng, vừa mở ra liền có thể nhìn thấy một dòng tiêu đề màu đen bắt mắt dày cộp —— [Tai nạn y tế ở bệnh viện Nhân Ái! Bác sĩ đã khiến một bệnh nhân đã tử vong do thao tác sai]
"Vị bác sĩ phía trên này, chính là anh Dương phải không?" Hà Thảo Na chỉ vào bức ảnh trên báo, trong đó có một người đàn ông đeo khẩu trang màu xanh, mặc áo blouse trắng, khuôn mặt bị che khuất hơn phân nửa, chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh lùng.
Thoạt nhìn, người đàn ông này rất giống Trương Mạn. Tuy rằng che đi hơn phân nửa khuôn mặt, nhưng lông mày và mắt quả thật giống nhau như đúc.
"......"
Trương Mạn trầm mặc tiếp nhận tờ báo, đọc tin tức chiếm cứ cả trang.
Nội dung chung của tin tức là một bác sĩ tại Bệnh viện Nhân Ái đã tiêm thuốc dị ứng cho một bệnh nhân vì sơ suất, dẫn đến cái chết của bệnh nhân.
Nhìn qua chỉ là một tai nạn y tế bình thường, sở dĩ gây ra sự chú ý lớn như vậy có ba nguyên nhân.
Thứ nhất, bác sĩ đó rất nổi tiếng trong ngành y tế, kỹ thuật kinh doanh tuyệt vời, thái độ y tế nghiêm ngặt, có danh tiếng tốt nhất trong bệnh viện. Một người có tương lai sáng lạn như vậy nhưng vì sơ suất dẫn đến tai nạn y tế khiến nhiều người không dám tin.
Thứ hai, bệnh nhân tử vong là một cô bé tám chín tuổi, chính là tuổi giống như hoa cốt đóa, cha mẹ cô cũng chỉ có đứa con duy nhất đó nên họ xem cô như trân bảo, cũng quan trọng như tính mạng của mình. Nhưng con gái cứ như vậy mà chết, bọn họ dĩ nhiên không thể nào tiếp nhận nổi, phẫn nộ bi thương đâm đơn kiện bác sĩ.
Thứ ba, trước khi chết, cô bé đã ký một tờ giấy chấp thuận hiến tạng, hiến màng giác mạc của mình. Rất nhiều người đã bị xúc động bởi hành vi vị tha của cô, yêu cầu trừng phạt nghiêm khắc bác sĩ.
Thật ra đáng tiếc nhất chính là cô bé vốn chỉ bị cảm lạnh nên nhập viện, bệnh tình cũng không nghiêm trọng mà chỉ cần treo vài chai nước biển sẽ khỏi hẳn. Tuy nhiên, cô bé đã mất đi cuộc sống vì sự cẩu thả của bác sĩ. Ngay sau đó bệnh viện cũng sa thải vị bác sĩ nọ, sau này hắn sẽ không bao giờ tiếp tục nghề này được nữa và cuộc sống tươi đẹp của cô bé cũng không thể nào quay trở lại với cô.
"Đã năm sáu năm kể từ khi chuyện này xảy ra rồi nhỉ?" Hà Thảo Na tự mình nói. "Tôi điều tra một chút, sau khi xảy ra tai nạn anh đã rời khỏi bệnh viện và gia nhập công ty của bạn trai với tư cách là giám đốc tài chính đúng không?"
Trương Mạn không trả lời, trên thực tế, hắn cũng không biết đằng sau thiết lập nhân vật của mình lại ẩn giấu một câu chuyện như vậy.
"Sau đó tôi tiếp tục điều tra sâu thêm, phát hiện ra một chuyện rất trùng hợp." Hà Thảo Na nhìn thẳng vào mắt hắn: "Bạn trai của anh sau khi sự cố y khoa này xảy ra đã thực hiện một ca ghép giác mạc."
Cô cười khẽ một tiếng: "Anh Dương, anh nói xem, màng giác mạc dùng để phẫu thuật là ai hiến tặng?"
"......"
Trong lòng Trương Mạn âm thầm báo động một tiếng, cho dù hệ thống thông báo rằng hắn đã phát hiện được cốt truyện ẩn của nhân vật, đạt được 1000 điểm cũng không giữ được tâm tính muốn bùng nổ của hắn.
Thông qua tin tức trên báo và thông tin Hà Thảo Na tiết lộ, sự thật về vấn đề này chỉ cần được nói ra nữa mà thôi.
"Cô muốn nói là tôi cố ý hại chết bệnh nhân chỉ vì muốn dùng khóe mắt của cô bé ấy để phẫu thuật cho bạn trai tôi? Cô có bằng chứng gì không?" Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, ngữ khí không tốt.
"Tôi không có nói vậy." Hà Thảo Na liên tục xua tay, giảo hoạt cười cười. "Bất quá nếu chuyện này được công bố ra ngoài, mọi người có nghĩ như vậy hay không, thì khó nói lắm."
Mạng lưới thông tin ngày nay có thể phát triển hơn nhiều so với năm sáu năm trước đây. Gặp phải bất cứ điều gì, phản ứng của xã hội sẽ khốc liệt hơn. Mặc dù thời gian đã trôi qua lâu nhưng không ai chắc rằng liệu có còn bằng chứng nào sót lại hay không.
Trương Mạn so với cô biết còn nhiều hơn một chút, hệ thống vừa mới mở khóa tiểu sử nhân vật của hắn.
Dương Kế năm đó không chỉ tạo ra một tai nạn y tế đơn giản như vậy, sau khi hắn và bạn trai yêu nhau liền bắt đầu một công việc tàn ác sau lưng gia đình của bạn trai —— buôn bán nội tạng người.
Hắn tự tay cầm dao, lấy nội tạng vô số kể, bất quá bởi vì làm việc rất cẩn thận nên chưa từng nháo ra mạng người. Chuyện của cô bé, hoàn toàn là do hắn làm theo yêu cầu của bạn trai, cố ý tiêm thuốc dị ứng hại chết cô bé, mục đích chính là để có được giác mạc của cô.
Có lẽ là báo ứng, sau khi bạn trai phẫu thuật xong quả thật được khôi phục thị lực, nhưng mà chưa đến ba tháng sau cậu ta lại bị mù một lần nữa. Sau đó còn được bác sĩ chẩn đoán rằng cả đời này cậu ta cũng không thể có hy vọng phục hồi.
Sau khi xem xong, Trương Mạn bắt đầu chân thành lo lắng cho người mới kia.
Là chủ mưu trong vụ tai nạn, hắn chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều sự thù hận của ác linh, nếu như hắn biết hàm nghĩa ẩn trong thiệp mời thì không vấn đề gì. Còn nếu như không biết rồi lại trùng hợp đi vào hoa viên... Hình ảnh đó quá đẹp đến mức hắn cũng không thể nào tưởng tượng được.
Nhưng bây giờ điều quan trọng nhất vẫn là đối phó với người phụ nữ trước mắt, hắn hỏi: "Cô muốn hợp tác như thế nào?"
Hiện tại quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay Hà Thảo Na, cho nên cô an nhàn nói: "Anh Dương xin yên tâm, mục đích của tôi chỉ là muốn rời khỏi trang viên. Ngoài ra, tôi không có ý đồ nào khác, chỉ hy vọng anh Dương có thể hỗ trợ tôi một chút mà thôi."
Trương Mạn trầm mặc không nói.
Nói cô không có ý đồ gì, hắn không tin, người phụ nữ này phỏng chừng đã sớm để mắt tới hắn. Nếu không thì làm sao lại mất công đi điều tra như vậy, còn chi tiết đến nỗi lật ra luôn cả chuyện cũ năm sáu năm trước?
Nhưng hắn ngược lại muốn xem Hà Thảo Na rốt cuộc định làm cái gì.
"Hỗ trợ như thế nào?" Trương Mạn hỏi.
"Anh Dương quả nhiên là người thông minh." Biết hắn nói lời này chính là đồng ý hợp tác, Hà Thảo Na cười khen hắn một câu. "Anh có còn nhớ tôi đã nói rằng trang viên này bị ma ám đúng không?"
Trương Mạn nhíu mày: "Nhớ rõ, không những vậy còn nhớ rất rõ tôi đã nói là tôi không tin vào những thứ như ma quỷ này."
"Chuyện này anh có muốn không tin cũng không được" Hà Thảo Na nghiêm mặt nói. "Dù sao cũng là đại sự liên quan đến tính mạng, tôi nói thẳng. Cô bé năm đó chết vì tai nạn y tế tên là 'Vu Na' đúng không? Cô ta hiện tại đã biến thành ác linh và đang tìm anh báo thù, nếu anh muốn sống sót đi khỏi trang viên nhất định phải nghe theo tôi."
Tin tức này cô biết được là từ một ác linh, đầu tiên là biết được sự tồn tại của "Vu Na" sau đó mới theo manh mối này điều tra được Dương Kế và bạn trai của hắn ta, cuối cùng quyết định hợp tác với hắn.
Trương Mạn cũng bị năng lực thu thập tin tức của cô làm cho kinh hãi, thậm chí còn sinh ra một loại cảm giác thất bại bởi vì ngay cả NPC mình cũng không bằng. Bất quá rất nhanh hắn không có thời gian suy nghĩ những thứ này nữa, Hà Thảo Na lấy ra một cái bình, bên trong chứa một vật thể màu đen kỳ lạ.
Vừa nhìn thấy nó, không biết tại sao trong lòng Trương Mạn liền sinh ra chút ghê tởm.
"Hiện tại nghe kế hoạch của tôi đi, anh Dương."
......
"Anh nè, anh còn đang buồn vì ngài Khám Thâm đã gạt anh sao?" Cô bé kéo tay Hạ Nặc, nhảy nhót đi trên con đường gạch đá. "Đừng buồn nữa, em nghĩ ngài Khám Thâm sở dĩ làm như vậy là bởi vì hắn có cái gì...khổ tâm, đúng, chính là nỗi khổ tâm!"
"Anh nghĩ hẳn là không phải." Hạ Nặc rũ mắt xuống, mi mắt thật dài run rẩy như cánh bướm, cả người bao phủ một cảm giác yếu ớt mỏng manh.
Hồi tưởng lại lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở trong phòng tiệc, là do cậu nghĩ rằng hắn là 'bạn trai' của mình trước. Khám Thâm chẳng qua là quyết định sai cùng cậu, không có ý muốn nói ra sự thật.
Trong chuyện này cũng chỉ có thể trách chính cậu quá mức ngu ngốc, không thể đổ lỗi ai khác được.
Hạ Nặc chán nản cúi đầu xuống, tuy nói như thế nhưng trong lòng cậu vẫn rất buồn.
Cậu không thể không suy nghĩ, suốt thời gian qua Khám Thâm đối xử với cậu như vậy là có mục đích gì?
Có thể hắn cảm thấy cậu rất ngu ngốc, rất dễ lừa gạt, sau lưng cũng đang âm thầm cười nhạo cậu?
Nghĩ đến việc hắn mặt ngoài biểu hiện sự ân cần nhưng nội tâm lại đang chế nhạo cậu vừa ngu xuẩn vừa cả tin, trái tim của cậu đột nhiên rất đau đớn.
Cậu giật mình phát giác, không biết từ lúc nào người đàn ông đó đã chiếm cứ một vị trí quan trọng trong lòng cậu. Có thể dễ dàng có thể ảnh hưởng đến nội tâm của cậu.
Những lời nói khi trước và cả lời hắn muốn bảo vệ cậu cũng là lừa dối sao?
Nhưng nhớ lại khi gặp nguy hiểm, bộ dạng lo lắng của Khám Thâm không giống như đang giả vờ.
Tâm trí của Hạ Nặc rối thành một nùi.
Chuyện này cậu chưa từng trải qua nên cũng không có chút kinh nghiệm nào, việc duy nhất cậu có thể làm là hỏi trực tiếp Khám Thâm.
Nếu như thật sự là do cậu tự ảo tưởng, như vậy thì cậu, thì cậu sẽ...
Hạ Nặc cũng không biết mình sẽ phải làm gì.
Cô bé đi bên cạnh vẫn vô tư ngâm nga, Hạ Nặc không khỏi có chút ghen tị.
Giá như mình có thể quên hết những muộn phiền trong đầu như cô bé.
Hạ Nặc vừa nghĩ như vậy vừa mới bước vào hoa viên khổng lồ đẹp như thêu mà lần trước cậu nhìn thấy bên cửa sổ, đột nhiên có một bàn tay từ phía sau vươn ra nắm lấy cổ tay cậu.
"Đi!"
Cậu nghe thấy một giọng nam hét lên, sau đó là tiếng thủy tinh vỡ. Có một vật giống như cái chai bị ném ra ngoài và sau đó một mùi thơm kỳ lạ tràn ngập trong không khí.
_________
Tác giả có điều muốn nói: Tiếp theo sẽ có một cuộc rượt đuổi! Có lẽ... Nếu bạn đuổi kịp tôi, tôi sẽ để cho bạn đi, hehehe? (Ôi, tôi đang nói về điều xấu xa gì vậy.)
Ở đây tôi xin giải thích, sau khi người chơi vào trò chơi sẽ thay thế hoàn toàn nhân vật gốc bên trong, tức là lúc đầu nhân vật đó chịu ràng buộc của cốt truyện và khi người chơi tiến vào sẽ thay thế nhân vật, thoát ly khỏi ràng buộc. Vì vậy, Trương Mạn nói rằng tên của hắn là Dương Kế và được gọi như vậy trong trò chơi cho nên tên của nhân vật gốc cũng đã được thay thành cái tên Dương Kế vào thời điểm đó. Thế nên Hà Thảo Na là đang điều tra về Dương Kế và đây không phải lỗi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT