Hàn Kiêu dẫn theo trợ lý của mình rời khỏi tiệc, trợ lý một mình đỡ Địch Lệ Nhiệt Ba , cơ thể nhỏ nhắn có chút cố hết sức. Trợ lý là Hàn Kiêu là đàn ông, cũng không thể giúp được gì, mắt thấy hai người lúc thì ngã bên này lúc thì ngã bên kia, Hàn Kiêu thật sự nhìn không được, duỗi tay muốn đỡ Địch Lệ Nhiệt Ba .

Ngay lúc sắp sửa chạm vào cánh tay Địch Lệ Nhiệt Ba , trong chớp nhoáng, một người đàn ông xuất hiện bất ngờ, nắm lấy cánh tay Địch Lệ Nhiệt Ba  lôi cô về phía mình, Địch Lệ Nhiệt Ba  toàn thân mềm yếu không có sức lực, bị một sức lực mạnh mẽ lôi như vậy, xoay hai vòng mắt nhìn toàn sao, dựa vào một lồng ngực rộng lớn.

Vốn dĩ cô đã rất chóng mặt, còn muốn ói, xoay hai vòng cảm giác này càng nặng thêm, vừa mở mắt, vừa nhấc đầu, thì đã nhìn thấy hàm dưới tinh xảo cùng cái mũi cao thẳng, đôi môi bậm chặt lộ ra tâm tình không vui.


Đầu óc Địch Lệ Nhiệt Ba  đang trong quá trình đình trệ, chưa kịp phàn ứng, chỉ cảm thấy người này lớn lên sao giống Dương Dương  chồng cô quá.

Người này không phải lớn lên giống Dương Dương , mà chính là Dương Dương .

Hôm nay anh có một bữa tiệc tại đây, tiệc còn chưa có xong, thì nghe nói một đại sảnh khác của khách sạn cũng đang mở tiệc, là đoàn phim 《 hoàng đồ 》 đến dự tiệc khánh công, vừa ra khỏi cửa, quả nhiên nhìn thấy Địch Lệ Nhiệt Ba  bị cô trợ lý nhỏ đỡ, thất tha thất thểu đi ra ngoài, bên cạnh còn có tên Hàn Kiêu này.

Sắc mặt Dương Dương  nháy mắt trầm xuống, bước nhanh lên, vẻ mặt âm trầm kéo Địch Lệ Nhiệt Ba  từ tay Hàn Kiêu vào trong lòng ngực, gương mặt không vui nhìn Hàn Kiêu, giọng nói lại lạnh lại sát khí: "Vợ của tôi, không phiền Hàn tiên sinh nhọc lòng."


Hàn Kiêu ngẩng người, ánh mắt từ trên người Dương Dương  di chuyển đến Địch Lệ Nhiệt Ba  đang dựa trong lòng ngực anh.

Địch Lệ Nhiệt Ba  ngửa đầu nhìn anh, mới thấy rõ người này là Dương Dương , nhếch miệng cười không ngừng, không coi ai ra gì, ôm chầm lấy cổ Dương Dương , thân mật lấy mũi cọ cọ chóp mũi của anh.

"Anh... Sao anh lại tới đây?"

Thình lình xảy ra thân mật cũng làm Dương Dương  giật mình một chút, luồng hơi thơ ấm áp phà vào trên mặt anh, mang theo mùi nước hoa trên người Địch Lệ Nhiệt Ba  cùng mùi rượu nhàn nhạt, kèm theo là hơi thở cực nóng ngẫu nhiên phà vào gương mặt anh, càng nhìn càng làm lòng anh ngứa ngáy.

Dương Dương  hầu kết lăn lộn lên xuống, thất thần một lát mới ôm eo Địch Lệ Nhiệt Ba .

"Sao lại uống thành như vậy?"

"Vui nha..."

"Thời gian không còn sớm, chúng ta về nhà."


Địch Lệ Nhiệt Ba  gật gật đầu, đầu dựa vào trên vai anh, mơ màng sắp ngủ.

Dương Dương  một tay ôm Địch Lệ Nhiệt Ba , chặn ngang bế lên, nhưng anh không đi, mà là nhìn Hàn Kiêu, không có ý tứ diễu võ dương oai, giọng nói vô cùng bình đạm.

"Tôi tin tưởng Hàn tiên sinh là người hiểu lý lẽ, chịu quá giáo dục cao đẳng, chắc là biết lễ nghĩa liêm sỉ, có một số việc không liên quan đến pháp luật, nhưng lại liên quan đến vấn đề đạo đức, không thể làm thì không nên làm, giới hạn đạo đức rất rõ ràng, hy vọng Hàn tiên sinh có thể giữ vững làn ranh đó."

Lời nói ý tứ thực rõ ràng.

Hàn Kiêu ấn đường nhíu chặt, một câu cũng chưa nói, nhìn Dương Dương  ôm Địch Lệ Nhiệt Ba  rời đi.

Có nhân viên khách sạn thấy Hàn Kiêu, kích động do dự bước lên muốn anh ký tên.

"Hàn Kiêu, em là fans của anh, có thể ký tên cho em được không?"

Hàn Kiêu nhìn người nhân viên đang kích động xông lên kia, thoáng lui ra sau một bước, ánh mắt đặt ở trên người nhân viên kia, dừng lại một lát, cảm giác đã thật lâu không có thoát ra, đột nhiên trong nháy mắt, những cảm giác đã từng làm anh vô cùng chán ghét tất cả đã trở lại trên người anh.

Hàn Kiêu vội vàng liếc qua, sạch sẽ lưu loát cự tuyệt người nhân viên kia: "Xin lỗi, không tiện."

Theo sau đó nhanh chóng rời đi.

――――

Bên trong xe Bentley tràn ngập mùi hoa cùng mùi rượu, hỗn hợp cũng không khó ngửi. Nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba  uống say, không phải là người thành thật gì, trước nói lạnh, sau nói nóng, muốn mở cửa xe, còn muốn ca hát, ở trên người Dương Dương  lăn tới lăn đi, chỉ kém cưỡi ở trên đầu anh giương oai.

Dương Dương  ấn đường vừa nhíu: "Địch Lệ Nhiệt Ba , rốt cuộc em uống bao nhiêu vậy?"

Địch Lệ Nhiệt Ba  hai mắt mê ly nhìn anh, nhìn ấn đường đang nhăn nhó của anh cùng đôi mắt không quá thân thiện, ủy khuất nói: "Anhh mắng em?"

"Anh mắng em cái gì?"

"Anh hét lên với em?"

"... Anh không có hét lên với em."

Anh giảm âm lượng xuống: "Sau này em uống ít lại."

Địch Lệ Nhiệt Ba  mềm mại không xương dựa vào trên người anh: "Ngày hôm nay vui như vậy, đương nhiên phải uống nhiều mấy ly... Dương Dương , có phải anh không thích em hay không?"

"Anh nói không thích em khi nào?"

Địch Lệ Nhiệt Ba  lật người, căng hai cánh tay đè ở trên lồng ngực rắn chắc của anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh: "Vậy tại sao lần nào anh cũng kêu cả tên lẫn họ của em vậy?"

Dương Dương  nghi hoặc.

"Anh nhìn mấy người yêu nhau kia xem, đều kêu cái gì... Bảo bảo, bảo bối, cục cưng, em yêu, còn anh thì sao?"

Địch Lệ Nhiệt Ba  học theo giọng điệu miệng lưỡi của anh: "Địch Lệ Nhiệt Ba ! Địch Lệ Nhiệt Ba ! Anh nghe thử coi, em là vợ của anh hay là kẻ thù của anh?"

"... Anh kêu em như vậy lúc nào?"

"Còn không thừa nhận? Vừa rồi anh kêu em như vậy đó, " Địch Lệ Nhiệt Ba ! Rốt cuộc em uống bao nhiêu? " vừa rồi anh làm em sợ muốn chết."

Dương Dương : "... "

"Vậy em hy vọng anh kêu em như thế nào?"

"Sau này không được kêu cả tên lẫn họ, kêu em Nhiệt Ba, tới, kêu một lần để em nghe một chút thử xem."

Dương Dương  ho khan một tiếng, nhìn tấm chắn ngăn giữa khu vực phía trước và phía sau xe, xác định ghế trước tài xế và trợ lý sẽ nghe được phía sau làm gì, mở miệng, nói: "Nhiệt Ba."

Địch Lệ Nhiệt Ba  ghét bỏ: "Một chút tình cảm cũng không có! Làm lại từ đầu!"

"Được rồi, em say rồi, đừng ồn ào, ngồi xuống nghỉ ngơi đi."

"Có phải anh đã không còn kiên nhẫn với em nữa đúng không?"

"Không có!"

"Vậy anh lại kêu em thêm một lần nữa đi, chồng ơi ~~~."

Dương Dương  càng hiểu rõ một điều, đó là không nên nói đạo lý với ma men: "Nhiệt Ba."

"Không có tình cảm!"

Dương Dương  đè thấp giọng: "... Nhiệt Ba."

"Quá cứng nhắc, một chút cũng không ngọt, mấy cặp tình nhân kia người ta là bảo bảo, bảo bối, cục cưng, em yêu ngọt gần chết à."

"Địch Lệ Nhiệt Ba !"

Địch Lệ Nhiệt Ba  ngơ ngác nhìn anh, trong đầu đột nhiên lóe sáng, nói: "Em biết rồi!"

Dương Dương  còn chưa kịp hỏi cô biết cái gì, thì nhìn thấy Địch Lệ Nhiệt Ba  ôm mặt anh hôn lên tới, mềm mại khóe môi chạm vào nhau, Dương Dương  càng gần một bước nhấm nháp tới mùi nước hoa cùng mùi rượu trên người cô.

Thình thịch thình thịch... Tiếng tim đập nói cho anh, thực ngọt.

"Ngọt sao?"

Dương Dương  mất tiếng: "Ngọt."

"Vậy kêu tên của em đi anh."

Anh thấp giọng cười một tiếng, dịu dàng lưu luyến: "Nhiệt Ba."

Địch Lệ Nhiệt Ba  cảm thấy mỹ mãn, thành thật ngồi xuống, dựa vào trước ngực của anh: "Sau này anh cứ kêu em như vậy, không được lại kêu cả tên lẫn họ."

Dương Dương  còn dư vị nụ hôn kia, hơi hơi mỉm cười: "Được."

Bentley ngừng ở dưới cửa Nhất Phẩm Lan Đình.

Dương Dương  ôm Địch Lệ Nhiệt Ba  say đến thần chí không rõ vào thang máy lầu đi.

Mới vừa đặt cô lên giường, đang chuẩn bị cho cởϊ qυầи áo để cô ngủ một giấc thật ngon, Địch Lệ Nhiệt Ba  chuyển tỉnh, sau một trận xóc nảy cùng thổi một hồi gió lạnh, cũng không biết hiện tại là thanh tỉnh hay là không thanh tỉnh.

"Anh làm gì?"

"Cởϊ qυầи áo dùm em."

"Cởϊ qυầи áo làm gì?"

"Ngủ, em say, yêu cầu nghỉ ngơi."

Địch Lệ Nhiệt Ba  nằm trên giường, nắm cà vạt của anh, kéo anh lại gần mặt mình: "Còn anh thì sao?"

Dương Dương  từ trên cao nhìn xuống, nhìn vào đôi mắt mê ly của cô, gương mặt đỏ bừng, cùng môi đỏ nếm một lần vẫn cảm thấy không đủ.

"Anh chăm sóc cho em."

"Chăm sóc em?"

"Ừm, anh ở đây trông em."

Bốn mắt nhìn nhau.

Là khoảng cách gần trong gang tấc.

Địch Lệ Nhiệt Ba  thở ra một hơi vào mặt anh, ngửi không đến mùi rượu, Dương Dương  chỉ ngưởi được hương vị ngọt nị, chỉ trong nháy mắt, đã trêu chọc du͙ƈ vọиɠ nguyên thủy của đàn ông.

"Dương Dương ..."

Địch Lệ Nhiệt Ba  kêu anh: "Anh có thích em kêu cả tên lẫn họ của anh như vậy không?"

"Em muốn kêu như thế nào đều được."

Địch Lệ Nhiệt Ba  đột nhiên cười, môi hồng răng trắng, hơi hơi mỉm cười, đáy mắt nhộn nhạo vô hạn ánh sáng nhu hòa cùng mật ý, làm đảo lộn nhịp tim, khó có thể ức chế được.

"Vậy em kêu chồng ơi, anh có thích không?"

Dương Dương  không có trả lời.

Cô nắm lấy cà vạt Dương Dương , kéo anh xuống, còn cô thì ngưỡng nửa người trên nhào đi lên, cắn môi trên của Dương Dương .

Dùng răng ma sát nhẹ ở môi trên anh một chút, Địch Lệ Nhiệt Ba  nhếch miệng cười.

Dương Dương  ánh mắt chuyển tối, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Địch Lệ Nhiệt Ba , không hề chuyển động.

Sau một lúc lâu, Địch Lệ Nhiệt Ba  lại mệt mỏi, buông ra Dương Dương , thả người xuống nệm êm nằm hình chữ X ở trên giường, lẩm bẩm nói: "Không thú vị, em muốn ngủ."

Dương Dương  đứng quỳ ở mép giường, không hề chớp mắt nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba : "Đây là bộ dáng sau khi em uống say?"

Địch Lệ Nhiệt Ba  không có trả lời, như đã ngủ rồi.

"Không phụ trách sao?"

Địch Lệ Nhiệt Ba  mơ mơ màng màng mở mắt ra "Phụ..."

Còn có một chữ ở bên miệng không có thể nói ra tới, đã bị nhét trở lại trong miệng, một câu cũng nói không nên lời, nệm lúng sâu, một bàn tay từ đầu giường duỗi lại đây, ấn tắt bóng đèn ngủ, ánh sáng duy nhất trong phòng đã biến mất.

Toàn bộ phòng nhất thời chìm vào bóng tối u ám, chỉ ngẫu nhiên truyền đến một vài âm thanh thở dốc nặng nề hoặc là âm thanh rên rĩ.

Bên gối, mười ngón giao triền chặt vào nhau, bàn tay to lớn dày rộng đè chặt bàn tay trắng nõn tinh tế dùng hết toàn lực mà tránh cũng không thể tránh thoát giam cầm của anh, không thể nhúc nhích dù là một chút.

Đôi môi mỏng hơi hơi lạnh lẽo của anh chạm vào gương mặt của cô, nháy mắt tiếp xúc, Địch Lệ Nhiệt Ba  như bị điện giật, gương mặt có chút tê tê, một loại tê dại từ tính lan tràn tới tận gót chân.

Theo nhau mà đến, không phải bất kỳ ngôn ngữ nào từ Dương Dương , mà là sự xâm lược từ đôi môi mỏng kia của anh, lấp kín miệng cô, mang theo hương vị nhè nhẹ quen thuộc, đầu lưỡi tàn phá khắp trong miệng cô, giống như một con rắn linh hoạt dây dưa quấn quít với đầu lưỡi cô.

"Ô ô... Ưm ưʍ..."

Ngay từ đầu Nhiệt Ba bị một loạt hành động này của Dương Dương  làm mơ màng, càng có rất nhiều lần cô cảm giác được một loại cảm giác rất tuyệt. Bàn tay thon dài lúc đầu đặt ở trên eo cô, giờ bắt đầu không thành thật lên.

Bắt đầu dạo chơi dần xuống phía dưới, càng ngày càng đi xuống, càng ngày càng giống bị ngọn lửa khống chế, như muốn cắn nuốt cô.

Hơn nữa, hình như qua đi thật lâu, miệng Dương Dương  cư nhiên còn không có ý rời đi, một hơi cuối cùng đã tiêu hao hầu như không còn, bắt đầu nghẹn đến mức khó chịu, cũng bắt đầu giãy giụa, đôi tay xô đẩy cơ thể đang đè trên người mình ra, nhiệt độ cơ thể Dương Dương  càng ngày càng cao, sắp thiêu cháy lý trí của anh.

Máu sắp sôi trào lên tới đại lão, rốt cuộc cũng chậm rãi khôi phục một chút lý trí từ hành động điên cuồng xâm lấn của bản thân, âm thanh khàn khàn nhiễm hơi thở ái muội, rốt cuộc anh cũng rời khỏi miệng cô, ánh mắt gần trong gang tấc hỏi: "Làm sao vậy?"

Địch Lệ Nhiệt Ba  rốt cuộc hô hấp tới mớ không khí mới mẻ, sau đó lồng ngực không còn khó chịu như vậy nữa, trừng liếc Dương Dương  một cái, giận dỗi: "Anh hút hết không khí của em, thiếu chút nữa làm em ngạt chết, khó chịu chết được."

Dương Dương  nghe xong, đột nhiên thấp giọng cười, mi mắt cong cong, nhìn cô, gương mặt lán mịn đỏ đến giống như quả táo ngọt mọng, Dương Dương  mới khôi phục chút lý trí lại không nhịn xuống được, lần nữa cúi đầu dán lên môi cô.

Ôm Địch Lệ Nhiệt Ba  vào lòng, lại nghe được tiếng rên rĩ đầy gợϊ ȶìиɦ kia, rốt cuộc nhịn xuống không được nữa, cắn mấy cái vào môi cô, vừa hôn tay vừa cởi hết quần áo trên người.

Sau đó đến lượt váy của cô, chiếc váy đắt tiền đã chết dưới tay Dương Dương , trong lúc cô còn đang ngu người vì chất cồn đang hoành hành ở trong đầu, cộng thêm bị Dương Dương  lăn lộn, cứ nằm đó mặt Dương Dương  chơi đùa.

Đầu lưỡi Dương Dương  linh hoạt từng chút từng chút dây dưa với đầu lưỡi của Nhiệt Ba. Lúc này Nhiệt Ba có chút không tự chủ được, bị anh dẫn theo tiết tấu của riêng anh.

"Em không chú tâm, đáng bị trừng phạt."

Đang lúc Nhiệt Ba mơ mơ màng màng, đột nhiên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Dương Dương .

Ngay từ đầu, gương mặt của Nhiệt Ba còn có chút đỏ, giờ là đỏ toàn thân.

Thời điểm hoàn hồn, thì đã nhìn thấy gương mặt đẹp trai chết người của Dương Dương , nhiễm nồng đậm lửa tình, đôi mắt đẹp mang theo tìиɦ ɖu͙ƈ cùng một chút ý cười. Đây là lần đầu tiên Nhiệt Ba nhìn thấy Dương Dương  quyến rũ chết người đến như vậy, cô cười một tiếng giòn tan.

Hai tay ôm chặt cổ Dương Dương , kéo xuống hôn tiếp, nụ hôn này như mưa rền gió lớn, cô học anh, dùng lưỡi càn quét, chiếm đoạt thành trì, chơi đùa với lưỡi anh.

Dương Dương  bị hành động của cô làm giật mình, sau đó là một trận vui sướng, anh đáp trả lại, hai người em đuổi anh chạy, chơi đặc biệt vui vẻ. Cuối cùng, Nhiệt Ba bại trận, giữ mặt Dương Dương  sau đó đẩy mạnh ra, dùng sức thở lấy thở để.

Dương Dương  đầu gục trên vai cô, cười thỏa mãn, hơi thở phà vào tai cô, Nhiệt Ba xấu hổ, mắng yêu:

"Dương Dương , anh khi dễ em, còn cười nữa?"

"Không cười, chúng ta làm việc khác."

Dương Dương  lại lần nữa quay trở lại trên môi cô, lúc này anh càng thêm nghiêm túc.

Nụ hôn trở nên cực nóng, hôn khắp mặt cô, từ trán, lỗ tai, cổ...

Không biết khi nào, Dương Dương  đã cởi ra áo ngực của cô, lộ ra một mảng da thịt trắng mịn.

Thời điểm nụ hoa trước ngực cô chôn vùi ở trong miệng Dương Dương , linh hồn trong phút chốc giống như chạy ra khỏi thân thể, bay lên giữa không trung.

Nhịn không được, tiếng rêи ɾỉ trong miệng ngày một lớn hơn, giây tiếp theo, Dương Dương  nơi nơi đốt lửa ở trên người cô, làm cô như bị ngàn con kiến bò bò trên người. Nhưng ngay sau đó, giống như con dã thú được Dương Dương  phóng ra từ sâu trong cơ thể.

Trên người Địch Lệ Nhiệt Ba , dấu vết màu đỏ tím càng ngày càng nhiều. Anh sử dụng cả tay và miệng để hầu hạ hai bầu ngực của cô, anh không thiên vị bên nào, lúc mút bên này lúc mút bên kia, miệng tay anh đi đến đâu, đều lưu lại dấu vết đến nơi đó. Tuy rằng nhìn có chút ghê rợn, nhưng lại không đau.

Anh càng dùng sức cắи ʍút̼, anh muốn nghe âm thanh rên rĩ của cô, hành động đó của anh làm đôi mắt cô nhiễm càng nhiều lửa dục, thân thể càng ngày càng mềm mại.

Đột nhiên, điện thoại của Nhiệt Ba vang lên, Dương Dương  mặt kệ, nhưng người ở đầu bên kia cuộc gọi không biết xấu hổ, vẫn kiên trì gọi. Dương Dương  bực mình, mắng một tiếng thật thô, thật dơ, thật tục.

Anh buông Nhiệt Ba ra, chính xác là đôi môi anh rời khỏi cơ thể Nhiệt Ba, trước khi bước xuống giường, anh mút mạnh vào môi cô một cái, tạo thành âm thanh rất lớn, sau đó mới bước xuống giường với cái qυầи ɭóŧ, mảnh vải che khuất cuối cùng trên người anh.

Dương Dương  đến gần ghế sô pha trong phòng ngủ, anh lấy di động từ trong bóp của Nhiệt Ba ra, nhìn cuộc gọi tới, là An Nhã. Ấn đường nhíu chặt, cơn tức từ đâu ùa tới, giọng hơi gắt gỏng: "Có chuyện gì?".

An Nhã nghe ra chút hương vị, vì tìиɦ ɖu͙ƈ chưa dứt, nên giọng Dương Dương  rất gợi cảm, làm phái nữ nghe chỉ muốn rụng trứng: "Nghe nói Nhiệt Ba dự tiệc, chỉ hỏi xem con bé về nhà an toàn hay không thôi."

"Đã về."

An Nhã đoán được gì đó, cũng nhanh chóng trả lời rồi cúp máy.

Dương Dương  nhìn màn hình điện thoại đen dần, sau đó bấm nút tắt nguồn, rồi ném vào sô pha, quay vào bếp, mở tủ lạnh, rót một ly nước lạnh, uống cạn ly, rồi bước vào phòng ngủ.

Vừa vào anh đã nhìn thấy một cảnh tượng muốn phun máu, Nhiệt Ba nằm nghiêng trên giường, trên người chỉ mặc duy nhất chiếc qυầи ɭóŧ hình chữ T, lộ ra bờ mông co giãn, ngực phập phồng lên xuống, cuốn chăn ôm vào lòng, một chân ôm, một châm cuốn, như đang ôm gấu bông. Lộ ra toàn bộ phần lưng trần tuyệt đẹp, đường cong quá quyến rũ.

Hầu kết của Dương Dương  lên xuống liên tục, anh bước lại gần phía giường, cúi người tiến lại gần lỗ tai Nhiệt Ba, nhỏ giọng nói, tiếng khàn khàn: "Nhiệt Ba! Bỏ chăn ra."

Nhiệt Ba tai ngứa ngứa, vươn tay quơ quơ. Ưm một tiếng như đang phản đối, nhưng tiếng ưm này làm sôi sục lên du͙ƈ vọиɠ của Dương Dương , phần dưới kia càng căng cứng, qυầи ɭóŧ sắp chịu không nổi nữa.

Dương Dương  cười khẽ một tiếng, anh sờ sờ bên hông cô, Nhiệt Ba bị nhột, lật người nằm thẳng, buông chăn ra, cười ra tiếng, tiếng cười thánh thót.

Dương Dương  nhân cơ hội đè ép lên, ngậm chặt môi cô, một tay ôm eo, một tay ôm chân cô gác lên eo anh. Lần này Dương Dương  không dịu dàng chần chờ như trước nữa.

Nhiệt Ba giãy giụa, chân cô không cẩn thận chạm vào nơi nóng hổi cứng rắn đứng thẳng nửa người dưới của anh.

"Dương Dương ..."

Dương Dương  nghe xong, hơi thở phà vào trên cổ Nhiệt Ba: "Nói, em có yêu anh không?."

Nhiệt Ba giờ đang chìm trong sự bá đạo của anh, đầu óc đâu còn thanh tỉnh: "Ưʍ..."

"Nói, có yêu anh hay không?" Vừa họi vừa cắn quả cherry nhỏ trước ngực kia của cô.

Nhiệt Ba hét lớn lên: "Có... Yêu anh..."

"Sau này tránh xa Hàn Kiêu biết không?"

"Ưʍ... A..."

"Trả lời."

"Tránh xa... Sẽ tránh xa... A, ưʍ..."

Toàn thân Nhiệt Ba như đang tắm trong nước ấm, mồ hôi chảy ướt đẫm cả đầu tóc, lỗ tai đều đỏ, tim đập nhanh hơn, liếc mắt nhìn Dương Dương  một cái.

Nhưng Dương Dương  bị cô trừng như vậy, trong lòng xao động càng thêm kịch liệt, nháy mắt càng ấn chặt cô ở trên giường, bắt đầu cướp đoạt, nơi đầu tiên là ngực của cô. Nhiệt Ba bị anh đè không thể động đậy, chỉ có thể mặc anh ta cần ta cứ lấy.

Tay Dương Dương  vô cùng không thành thật, đã cởϊ qυầи lót của cô và ngón tay đang đặt ở nơi đó, đầu tiên là dạo chơi vòng quanh, sau đó là vuốt vòng vòng nơi mềm ấm kia, khi thì ấn đầu ngón tay vào cái lỗ nhỏ kia, lúc thì dạo xung quanh hai bên mép, mang theo lửa nóng tìиɦ ɖu͙ƈ xoa đến cả người cô nhũn ra, giống như một còn thuyền đang lênh đênh ở trên biển đầy bão tố.

Trong lúc cô đang trầm mê vào cảm giác mà Dương Dương  trao cho mình, Thì Dương Dương  đã cởi nốt chiếc qυầи ɭóŧ của anh, phơi bày vật tượng trưng cho phái mạnh ra ngoài không khí.

Nhiệt Ba đang vô cùng khó chịu, muốn làm cái gì đó để cơ thể thoát khỏi tình trạng này, hai tay của cô bắt đầu vuốt ve cơ thể Dương Dương , như sa mạt cần nước, cô vuốt từ phần lưng đến eo, đến phần mông rắn chắt của anh, nhéo một cái.

Dương Dương  rên ra tiếng, đây là lần đầu cô nghe tiếng rên của Dương Dương , điều này làm cô càng thêm hưng phấn.

Dương Dương  một tay nắm, xoa bóp một bên ngực của cô, tay còn lại xâm nhập vào lãnh địa mềm mại ấm áp kia của cô, miệng thì ngậm đỉnh đỏ trước ngực cô, nó đã bị anh chơi đùa đến mức sưng to, anh cũng không buông tha cho nó, cứ nhây cắn, liếʍ ʍúŧ.

Cảm nhận được động tác của Nhiệt Ba, anh càng mạnh miệng hơn: " Đừng dừng, sờ chỗ này".

Dương Dương  di chuyển tay cô đến vật cứng rắn nóng hổi kia của anh, tay Nhiệt Ba vừa chạm vào, lập tức tránh né, nhưng sao Dương Dương  có thể buông tha, anh cầm tay cô ép cô cầm lấy vật đó, vuốt ve lên xuống.

"Ngoan, cầm lấy, vuốt ve an ủi nó... Giống như anh đang làm với em"

"Dương Dương ... Ông xã..."

Nhiệt Ba nghe lời làm theo, cô cầm lấy vật cứng rắn đó, di chuyển lên xuống, nhưng nó quá to, cô cầm suýt vụt ra mấy lần. Nhiệt Ba tức giận cầm chặt, hành động này của cô, làm Dương Dương  chặt đứt một tia thanh minh cuối cùng của bản thân, hoàn toàn biến thân thành cầm thú.

Đem những chuyện phía trước vẫn luôn không có làm toàn bộ phóng thích ra hết, độ ấm trong phòng giống như lò lửa, trong phòng không ngừng có âm thanh truyền ra.

"Ư, a.... Ô ô..."

Dương Dương  tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đè ở nàng trên người cô, mang theo vài phần trêu đùa, hỏi: "Anh liếm nơi này được không?"

Vừa hỏi, tay anh vừa nhấn vào nơi kia của cô, một lóng tay đã vọt vào trong. Nơi chưa bao giờ cô dám chạm vào, giờ đã bị ngón tay của Dương Dương  xâm lấn.

Nhiệt Ba xấu hổ, lại thẹn lại bực, cô hận chết người đàn ông này, làm thì cứ làm hỏi cái gì. Cô không trả lời, mà trừng anh, trong miệng lại phát ra âm thanh rên rĩ, vì tay của Dương Dương  bắt đầu ra vào hoạt động.

Nơi đó của cô rất ấm áp, rất chặt, từng lớp thịt hút lấy tay anh, làm anh hoạt động ra vô có chút khó khăn.

"Đau... Dương... Dương... Đau... Dừng..."

Dương Dương  nghe, thương tiếc hôn vào môi cô, nhe giọng dỗ cô: "Không sao, một chút sẽ không đau."

Sau đó anh hôn hôn phần cổ, cho thêm một ngón tay nữa vào, lực tay vừa phải, tránh làm cô đau, lại thêm một ngón nữa, bức tường thịt bị ngón tay anh khai phá, từng chút từng chút giãn ra, lại co rút.

Nụ hôn của anh di chuyển đến ngực, cắи ʍút̼, mục đích di chuyển tâm trí của cô, ngón tay của anh càng ngày càng nhanh, ra vào, ra vào, làm chỗ đó của cô đầy vệt nước, tiếng rên của Nhiệt Ba cũng càng ngày càng cao.

Cho đến lúc cao trào, cô hét lên một tiếng, một dòng nước trong cơ thể cô trào ra ngoài, ngón tay của Dương Dương  vẫn còn cắm trong đó, bị vách tường thịt của cô cắи ʍút̼ thật chặt, nhưng anh vẫn không ngừng tay, vẫn còn di chuyển, anh di chuyển càng nhanh. Nước trào ra không ngừng, anh ra vào cho đến khi nước ngừng chảy.

Dương Dương  ngẩn đầu nhìn Nhiệt Ba, hai mắt anh đã đỏ đậm, nhìn rất ghê, trong đó toàn là tìиɦ ɖu͙ƈ, anh hôn mãnh liệt lên môi cô, từ trong môi phun ra một tiếng: "Em giỏi lắm"

Nhiệt Ba vẫn còn chìm trong cao trào, thì môi bị anh chiếm giữ, chưa kịp tỉnh lại sau dư âm thì đã bị anh lăn lộn tiếp.

Dương Dương  vừa hôn lên môi cô, vừa rút tay ra khỏi nơi đó, thay vào đó là vật cực nóng của anh. Anh dời sự chú ý của cô, dùng tay kia đặt vào lối vào đường hầm thịt kia của cô.

Thẳng người, mông dùng lực đẩy thẳng vào trong, một phát vào thẳng mục tiêu, anh có cảm giác mình đã đâm thủng một cái màng mỏng, biết đó là tượng trưng trinh tiết của phái nữ. Anh dừng lại một chút cho cô thích ứng.

Nhiệt Ba bị đau bởi hành động đột ngột đó của anh, cô đau đến độ chảy nước mắt, miệng thì bị môi anh đè ép, chỉ phát ra âm thanh " ô ô ô ", Dương Dương  thả miệng, nhìn cô, rồi hôn trấn an cô.

"Không sao, ráng chịu một chút, sẽ qua nhanh thôi."

"Em đau... Dương Dương , đau... Anh đi ra ngoài đi, được không?"

"Ngoan, em chịu được."

"Đáng chết... Thật chặt... Em muốn kẹp gãy anh sao?"

Dương Dương  vừa nói, vừa di chuyển đôi môi, từ đỉnh đầu, mắt, tai, môi, cổ, ngực, đến đây anh ngậm mút quả cherry kia, dùng răng cắn, bên ngực còn lại cũng không tha, hành động này của anh làm Nhiệt Ba giảm bớt đau đớn, cũng làm cô dần dần thích ứng được xâm lấn của anh.

Một lát sau, cô thấy ngứa ngứa, muốn anh làm gì đó để giải ngứa, cô động động cơ thể: "Ông xã... Anh làm gì đó đi... Em khó chịu... Ưʍ..."

Dương Dương  trêu chọc: "Làm gì là là gì, hửm? Em nói rõ anh mới biết."

"Anh... Rốt cuộc có làm hay không?" Nhiệt Ba bị anh trêu tức.

Dương Dương  biết cô đã thích ứng, không nói nữa, làm.

Anh bắt đầu hoạt động thân dưới, anh còn mới lạ, chưa nắm vững lực độ, cứ đấu đá lung tung, chỉ biết làm theo bản năng. Nhiệt Ba vỗ vỗ bả vai anh: "Dương Dương ... Chậm... Anh làm em đau... Ưʍ..."

Dương Dương  chậm lại động tác, nhìn Nhiệt Ba, biết bản thân quá khích làm đau cô, anh di chuyển chậm rãi, từ từ nắm vững được lực đạo cùng quy luật, ra vào đều đều, không quá sâu cũng không quá cạn.

"Như vậy được chưa?"

Nhiệt Ba bị anh hỏi xấu hổ, cô dùng tiếng rên rĩ trả lời anh. Anh chìm trong bữa tiệc này, miệng, tay và phần dưới không buông tha cô.

Nhiệt Ba ngày càng bất mãn với hành động chậm rãi đó của anh: "Nhanh... Dương Dương ... Nhanh lên anh..."

"Em thật khó hầu hạ... Em nói đó, không cho đổi ý."

Anh di chuyển nhanh hơn, làm cô hét rên liên tục. Hành động bất ngờ này của anh làm Nhiệt Ba xiết chặt phần dưới, làm Dương Dương  càng sảng. Anh dời tay khỏi ngực cô, bấu chặt mông cô, nhéo, ngắt, sau đó dời lên chân cô, đè ép kéo chân cô ra để tiện di chuyển.

Anh có cảm giác rất sảng, nghĩ bản thân khá ngu khi bỏ lỡ cô suốt hai năm. Đang lẽ anh có thể nếm được hương vị này từ lâu, nhưng cũng may là chưa bỏ qua, cuộc sống sau này của anh không thể thiếu cô được.

Dương Dương  di chuyển càng nhanh.

"A... Ưʍ... Chậm... Đừng... Ông xã... Dương Dương ..."

Đáp lại cô là tiếng thở nặng nề của anh, càng nghe tiếng rên của cô, vật kia của anh càng to hơn, Nhiệt Ba cảm nhận nhận vật đó càng ngày càng to hơn trong cơ thể mình, cô thấy hơi sợ, nhưng đã bị hành động đâm chọc của Dương Dương  đâm bay mất nổi sợ, giờ chỉ còn tuyệt đối hạnh phúc cùng sảng khoái, kèm theo chút đau đớn.

"Nói... Anh làm em sảng hay không sảng?"

"Ưʍ... A... Ô ô ô..."

"Sảng hay không sảng?"

"Sảng...A..."

Kèm theo là một loạt tiếng khóc nức nở, đúng vậy cô bị Dương Dương  làm phát khóc. Cô vửa giận dữ, vừa xấu hổ vì ngôn từ của Dương Dương , cô không biết, ngày thường Dương Dương  nhìn cấm dục nghiêm trang như vậy, sau khi cởi hết đồ lên giường lại lưu manh đến như vậy, đúng là đàn ông ai cũng giống nhau.

Lúc mặc đồ đều nghiêm nghị quân tử, sau khi cởi đồ tất cả đều là cầm thú.

Dươngcầm thú càng thêm mạnh bạo, ra vào càng lúc càng nhanh, làm Nhiệt Ba không ngừng hét liên tục. Nói gì thì nói, tuy từ ngữ của Dương Dương  làm cô xấu hổ, nhưng hành động của anh lại làm cô sảng, cô sắp chết trong sự sảng khoái đó rồi.

"Dương... A... Em... Em, không được rồi..."

"Có gì đó sắp ra... Dương Dương ..."

"Ngoan...Cùng anh..."

"Aaaaaa... Ô ô ô..."

"A... Dương Dương "

Nhiệt Ba hét lên một tiếng, vào cơn cao trào, nước cứ vậy chảy ra, Dương Dương  bị mép thịt của cô co rút kẹp chặt sảng rên ra tiếng: "Ưʍ... Aaaa..."

Kèm theo cao trào là một loạt co rút, từng tầng thịt bóp mút chặt lấy vật cứng của anh, Dương Dương  cắn răng suýt nữa thì giao ra hết con cháu, di chuyển nhanh hơn, như đóng cọc, Nhiệt Ba còn đang chìm trong lần cao trào thứ hai của mình, thì bị hành động đóng cọc của anh làm choáng váng, cô đã chịu hết nổi, hét liên tục.

Dương Dương  di chuyển nhanh, nhanh hết mức có thể, cơ thể anh ma sát phần ngực của cô, hai đỉnh hồng mai của cô đã bị anh chơi đến sưng đỏ, giờ lại ma sát nhanh với cơ ngực nóng bỏng của anh, kíƈɦ ŧɦíƈɦ trên dưới này làm cô muốn phát điên.

Sau khi đóng cọc mấy trăm lần, cuối cùng Dương Dương  cũng thả ra hết toàn bộ con cháu của anh trong suốt gần ba mươi năm qua vào trong đáy huyệŧ Nhiệt Ba.

"Aaaaaa...." Dương Dương  sảng khoái hét ra tiếng, Nhiệt Ba cũng bị luồng tϊиɦ ɖϊƈh͙ của anh tưới đến cao trào lần thứ ba, cô cũng ngất xỉu, vì kíƈɦ ŧɦíƈɦ này quá lớn so với sức chịu đựng của cô, bụng của cô bị anh bắn đến căng lên.

Dương Dương  nằm đè lên người cô, ôm chặt cô, mặt gục vào hõm vai cô, hơi thở nóng bỏng nặng nề, miệng anh vẫn còn hôn hôn lên phần cổ của cô, cô thể Nhiệt Ba vẫn còn run rẫy vì cao trào và kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà anh mang đến cho cô.

Sau một lúc, Dương Dương  mới ngẩng đầu nhìn cô, anh thương tiếc hôn lên mặt cô, từng chỗ từng chỗ, đến môi cô, anh dừng ở nơi này lâu hơn những nơi khác.

"Em giỏi lắm."

"Anh yêu em"

Nhưng Nhiệt Ba đã ngất xỉu, không nghe được những lời này của anh. Tiểu Dương Dương  đã trở về kích cỡ ban đầu, nhưng vẫn còn nằm yên trong cơ thể cô, nó muốn nằm mãi ở nơi ấm áp mềm mại đó. Dương Dương  đè hôn cô một hồi, tay của anh bắt đầu di chuyển đến ngực cô, mát xa xoa bóp. Tuy Nhiệt Ba đã ngất, nhưng cơ thể vẫn còn phản ứng, tiếng rên rĩ bắt đầu phát ra từ trong miệng cô.

Tiểu Dương Dương  nằm trong tiểu Nhiệt Ba từ từ to dài ra, miệng Nhiệt Ba phát ra âm thanh phản đối, nhưng vô dụng, Dương Dương  mới nếm mùi vị tìиɦ ɖu͙ƈ, ăn chay suốt 29 năm, giờ mới được ăn ngon, sau có thể dễ dàng tha cho cô được.

Hai người lại bắt đầu cuộc yêu, tiếng giường kẽo kẹt, tiếng rên rĩ của phụ nữ, cùng tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông đan xem vào nhau như một bản nhạc hòa tấu. Âm thanh vang mãi cho tới tận sáng mới dừng.

Hết chương 83

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play