Đêm đó, Dương Dương ngủ ở phòng khách.
Sáng sớm hôm sau, đầu bếp còn chưa thức dậy làm cơm sáng, Dương Dương đã thức, nhịn cả đêm lửa giận, vẻ mặt người sống chớ lại gần hậm hực đến thẳng công ty.
"Triệu Bân đâu?"
Trợ lý nhỏ vẻ mặt khủng hoảng, không biết tại sao mới sáng sớm tinh mơ boss nhà mình nổi lửa lớn như vậy: "Tổng... Tổng giám đốc, trợ lý Triệu đã đi công tác từ tuần trước, ngài... Ngài ra lệnh đi."
Dương Dương rút cơn giận về, thiếu chút nữa đã quên.
"Lập tức kêu toàn bộ phòng quan hệ xã hội lên cho tôi!"
Trợ lý nhỏ nơm nớp lo sợ: "Tổng giám đốc, hiện tại còn chưa tới giờ đi làm, toàn bộ phòng quan hệ xã hội và giám đốc Trần hẳn là còn chưa tới công ty."
Dương Dương lạnh lùng nhìn sang.
"...... Tôi... Tôi lập tức gọi giám đốc Trần đến ngay!"
Nhìn đồng hồ, hiện tại chưa tới 8 giờ.
Lên Weibo tìm thông tin về Hứa Vi Nhân, dòng tin đầu tiên hiện ra là tag Hứa Vi Nhân Dương Dương, Địch Lệ Nhiệt Ba nói không sai, hai người bị buộc chặt vào một tag.
Bốn năm tình cũ, không biết cha ruột là ai, cuộc đời của Hứa Vi Nhân quả thực trở thành một quyển tiểu thuyết.
Lần đầu tiên đi làm không làm việc đàng hoàng, trong suốt một tiếng đồng hồ này, Dương Dương gom góp tích tụ vô số lửa giận, giống như dung nham núi lửa, sắp phun trào, chạm vào là nổ ngay.
Đúng 9 giờ, giám đốc Trần, giám đốc phòng quan hệ xã hội mới đến phòng chủ tịch, trợ lý nhỏ tri kỷ đóng cửa phòng, cửa vừa đóng lại, nháy mắt đã nghe được âm thanh mắng chửi vang vọng từ trong văn phòng ra, từ ngữ không lưu tình chút nào.
"Sao lại thế này? Cũng đã lâu tổng giám đốc chưa phát tính tình lớn như vậy?!."
Trợ lý nhỏ rút rút cổ, mếu máo trả lời: "Không biết."
Cuối cùng, kết quả giám đốc Trần rời khỏi phòng chủ tịch với gương mặt trắng không còn chút máu, ông vừa về đến phòng quan hệ xã hội đã lên tiếng mắng to nhân viên. Trên mạng đã không còn một tin tức nào về Hứa Vi Nhân và Dương Dương, scandal ép buộc này đã chấm dứt tại đây.
――――
"Vui chưa?" An Nhã dán màn hình di động vào sát mặt Địch Lệ Nhiệt Ba, để cho cô thấy những tin đồn sai trái kia toàn bộ đã bị cắt bỏ, cười như không cười nhìn cô.
Địch Lệ Nhiệt Ba nhướng mày nhìn nhìn, không nói gì.
"Tuy rằng Dương Dương xử lý hơi trễ, nhưng anh ta cũng đã thể hiện thái độ với em. Hiện tại em yên tâm chưa?"
"Nhưng còn vụ đứa trẻ... Chừng nào em chưa xem xong báo cáo xét nghiệm ADN, em trước sau không an tâm nha."
"Vậy em tính toán làm như thế nào?"
Địch Lệ Nhiệt Ba nhớ tới tình tiết trong tiểu thuyết " Địch Lệ Nhiệt Ba " càng thêm cuồng loạn bởi vì Hứa Vi Nhân về nước.
Không chỉ ở giới giải trí chèn ép Hứa Vi Nhân, hơn nữa càng thêm nghi thần nghi quỷ. Chỉ cần Dương Dương có chút dấu vết gì để lại, lập tức gây chuyện lớn chuyện nhỏ với anh ta. Tất cả chỉ vì không biết đứa con trai kia của Hứa Vi Nhân có phải là của Dương Dương hay không?
" Địch Lệ Nhiệt Ba " phái người âm thầm đi theo Hứa Vi Nhân, chờ Hứa Vi Nhân dẫn con rời khỏi nhà, nhổ lấy một sợi tóc con trai của Hứa Vi Nhân.
Sau đó, Dương Dương biết việc này thì giận tím mặt, mối quan hệ giữa hai người hoàn toàn hàng đến dưới âm.
Đương nhiên, xét nghiệm ADN cũng có thể thành công. Nếu người ra tay là cô...
Cô nghĩ ra một biện pháp, cô phải giải ra câu đố hốc búa ai là cha con trai Hứa Vi Nhân mới được.
Cho dù không phải của Dương Dương, cho dù làm Dương Dương biết mình hoài nghi anh ta...
Trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba bàn tính đánh đến bạch bạch.
Tiếng đập cửa từ ngoài cửa văn phòng truyền vào.
"Chị Nhiệt Ba, Giang Niệm đã tới rồi."
Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn An Nhã.
An Nhã hoàn hồn: "Thiếu chút nữa đã quên, chị kêu cậu nhóc hôm nay đến nói chuyện ký hợp đồng, em cũng biết hình tượng của thằng nhóc này không tồi, chị muốn cho cậu nhóc thử sức trước ống kính game show trước, sau đó mới tính đến chuyện đặt chân vào con đường đóng phim."
Nói xong, lại nhìn người nhân viên kia nói: "Chị đã biết, lập tức ra ngay."
Địch Lệ Nhiệt Ba cũng đứng dậy: "Đi thôi, cùng đi đi."
Trong phòng hợp, Giang Niệm an tĩnh ngồi.
Anh đã ký hợp đồng với công ty của Địch Lệ Nhiệt Ba đã hơn nửa tháng, nhưng công ty cũng chưa sắp xếp bất kỳ công việc nào cho cậu, cũng chưa có bất kỳ tiếng nói nào với cậu.
Nếu đặt trường hợp này trên người những người khác, chắc họ đã sớm không chịu nổi, đã gấp gáp liên lạc với công ty hỏi cho ra lẽ. Nhưng Giang Niệm không chút nào hoảng hốt, thậm chí nói, thời điểm cậu vừa ký hợp đồng với công ty, trong lòng chưa bao giờ bình tĩnh đến như vậy.
Cửa phòng mở ra.
"Giang Niệm đã đến rồi sao."
Hôm nay Giang Niệm mặc áo sơmi trắng quần jean xanh trơn, sạch sẽ thoải mái đầy hơi thở thanh xuân. Ánh mặt trời từ phía sau xuyên thấu qua tấm kính chiếu vào sau lưng cậu, toàn bộ phòng họp tựa như đều tràn ngập ánh mặt trời hơi thở thanh xuân.
Thấy có người đi vào, Giang Niệm vội đứng dậy: "Chị Nhiệt Ba, chị An Nhã."
Địch Lệ Nhiệt Ba kinh ngạc nhìn cậu: "Mấy ngày không gặp hình như cao hơn thì phải, xác định là hai mươi sao? Không phải là mười tám còn đang trong quá trình trưởng thành sao?"
Giang Niệm không biết làm sao, chớp chớp mắt.
An Nhã nhịn không được cười một tiếng: "Được rồi, cậu đừng nghe con bé nói bừa, mau ngồi xuống."
Giang Niệm khép hờ mi, an tĩnh ngồi xuống.
"Chị An Nhã, hôm nay tìm em tới là có chuyện gì sao?"
An Nhã mở tập tài liệu trước mặt mình ra, đẩy đến trước mặt cậu.
"Đã ký hợp đồng nhiều ngày như vậy, tụi chị không tìm em em cũng không tìm tụi chị. Chưa thấy qua nghệ sĩ nào im lặng bình tĩnh như em đó. Đây là con đường phát triển sự nghiệp trong tương lai của em, em nhìn xem, cảm thấy nơi nào không ổn cứ nói thẳng ra, chúng ta cùng bàn bạc sửa đổi sau."
Giang Niệm tùy tiện nhìn thoáng qua, lại đẩy tập tài liệu trở về.
"Chị An Nhã quyết định là được."
An Nhã và Địch Lệ Nhiệt Ba liếc nhau: "Em không sợ tụi chị mang em đi bán?"
"Hai chị sẽ làm như vậy sao?!"
"Ok, nếu em đã tín nhiệm tụi chị, như vậy chị sẽ toàn quyền làm chủ thay em, cuối tuần có một chương trình game show, có liên quan đến nước, em tham gia được không?"
"Dạ được, chị cứ sắp lịch đi."
Địch Lệ Nhiệt Ba là minh tinh không phải người quản lý, đối với mấy chuyện quy trình cùng kế hoạch không hiểu lắm, toàn bộ hành trình đều nghiêng người qua một bên, ngẫu nhiên lên Weibo xem tin tức, thĩnh thoảng liếc nhìn Giang Niệm, một cậu thanh niên tắm mình dưới ánh mặt trời.
Nói hai mươi tuổi, nhưng lớn lên không khỏi cũng quá trẻ.
Đặc biệt là tóc mái ở trên trán, chỉ lộ ra đĩnh mũi thẳng cùng cặp mắt to ngập nước, thoạt nhìn không khác gì học sinh vừa mới tốt nghiệp.
Ngẫu nhiên, một cái liếc mắt thành bốn mắt nhìn nhau, Địch Lệ Nhiệt Ba hơi hơi mỉm cười, cậu nhóc này thế nhưng nháy mắt đỏ mặt, ánh mắt hoảng loạn, ngượng ngùng cúi đầu.
An Nhã và Giang Niệm đã nói chuyện xong, Địch Lệ Nhiệt Ba cắm một câu: "Trước kia, em nói người nhà em không hy vọng em bước chân vào giới giải trí, sau đó em đã nói thông với người nhà chưa?"
Giang Niệm tươi cười dần dần biến mất: "Em không muốn có bất kỳ liên quan gì đến người đó."
Lúc nói ra lời này, toàn thân Giang Niệm đề phòng hẳn lên, kèm theo mâu thuẫn, khác xa thần thái thả lỏng vui vẻ trước đó.
Cậu là thật sự không muốn nói chuyện về gia đình mình.
Một khi đã như vậy, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không cần nói quá nhiều: "Vậy cậu phải làm ra thành tích cho người đó nhìn xem. Cậu đi về trước đi, nghỉ ngơi thật tốt, quý trọng ngày nghỉ cuối cùng này đi."
Giang Niệm gật đầu, đứng dậy.
Đọc xong tin đồn thổi đầy nịnh nọt về Hứa Vi Nhân cùng Giang Hoài, Địch Lệ Nhiệt Ba cười khẽ, thuận miệng hỏi một câu: "An Nhã, scandal về Hứa Vi Nhân, Hàn Kiêu và Dương Dương đã biến mất, chỉ còn có mình Giang Hoài là còn lại. Chị nói, cặp đôi Hứa Vi Nhân và Giang Hoài có phải là sự thật hay không?"
Giang Niệm bước đến cửa, chân cứng lại.
"Không biết, Giang Hoài không phải loại người thích khoa trương, chị không cách nào biết được, không có bao nhiêu người biết đến quá khứ của anh ta. Không đúng, không nên nói như vậy, phải nói, tập đoàn điện tử Giang thị đều rất thần bí."
Giang Niệm xoay người, hỏi: "Giang Hoài?"
Nhiệt Ba cười nói: "Không có gì, chị chỉ nói chuyện phiếm với An Nhã thôi."
"Điện tử Giang thị Giang Hoài? Anh ta làm sao vậy?"
"Gân đây em không lên Weibo sao?" An Nhã hỏi cậu.
Giang Niệm nói: "Em rất chán ghét nơi đó."
"Giang Niệm, cậu bạn nhỏ à, thân ở trong giới giải trí nên quan tâm nhiều đến tin tức từ giới giải trí dùm chị cái, gần đây hot search đều về cậu con trai của Hứa Vi Nhân, đang đồn ầm lên, không biết cha ruột của đứa trẻ đó là Giang Hoài hay là người khác, em có thể trở về xem một chút cho biết."
Giang Niệm ấn đường nhíu chặt, trong lúc nhất thời không nói gì, biểu tình cực kỳ phức tạp.
Chỉ để lại một câu " em đã biết " vội vàng rời đi.
Chân trước vừa rời khỏi cửa phòng, sau lưng đã lấy ra di động lên Weibo, khi nhìn đến mục Tin Nhắn biểu hiện con số chưa đọc, cùng số lượng người theo dõi trong khoảng thời gian, đồng tử hơi co lại.
Nhưng cũng chỉ trong cái chớp mắt, xẹt qua mấy tin đó, tìm kiếm thông tin về Hứa Vi Nhân.
Từ khung search tin tức đứng đầu là tag Hứa Vi Nhân Giang Hoài.
Nhấp vào, đứng đầu là bài viết phân tích quá khứ tình cảm giữa Hứa Vi Nhân và Giang Hoài.
Thô sơ giản lược xem xong.
Không có dính líu đến cậu.
Đang chuẩn bị rời khỏi Weibo, một cái bình luận phía dưới khiến cho anh chú ý.
"Cho nên nói trước đó Hứa Vi Nhân có thể đoạt toàn bộ tài nguyên từ tay Địch Lệ Nhiệt Ba là bởi vì có Giang Hoài ở sau lưng thay cô ta làm chủ?"
Đoạt tài nguyên?
Sao lại thế này?
Lại dùng mười phút thời gian tìm hiểu, Giang Niệm một lần đọc hết những tin tức xảy ra trong khoảng thời gian này. Ngay sau đó bấm một dãy số, gửi tin nhắn qua.
"Hứa Vi Nhân đoạt tài nguyên của Địch Lệ Nhiệt Ba là anh làm?"
Thực mau, tin nhắn trả lời đến ngay lập tức.
"Đêm nay về nhà."
Nhìn tin nhắn này, Giang Niệm mặt mày tối tăm, sắc mặt càng đen.
――――
Màn đêm buông xuống.
Suốt ngày không có chuyện gì làm, Địch Lệ Nhiệt Ba từ tốn đi từ công ty về nhà.
Tuy rằng đêm qua cô mượn cớ scandal tình cảm của Hứa Vi Nhân và Dương Dương gây chuyện một trận, còn bắt Dương Dương ngủ một đêm trong phòng khách. Hiện tại xem như giải trừ hiểu lầm, cô thật là có chút không có lý trí, không khỏi chột dạ.
Bước vào biệt thự, phòng khách đèn đuốc sáng trưng.
Mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện, Địch Lệ Nhiệt Ba nghe có giọng nói của Dương Dương.
Hiện tại mới 8 giờ rưỡi, sao hôm nay trở về sớm như vậy?
Sớm biết hôm nay anh ta trở về sớm như vậy, cô sẽ đến Nhất Phẩm Lan Đình ngủ tạm một đêm.
Có chút không muốn vào.
Tối hôm qua... Có phải cô hành động hơi quá đáng hay không?
Có quá đáng sao?
Địch Lệ Nhiệt Ba nghĩ lại nghĩ.
Tên chó Dương Dương kia làm cô phòng không gối chiếc hơn hai năm, làm anh ta ngủ phòng khách một đêm thì làm sao vậy?
Chỗ nào quá đáng?
"Thiếu phu nhân đã trở lại? Sao hôm nay cô trở về trễ đến như vậy? Thiếu gia đã trở về ngồi nói chuyện với lão tiên sinh một lúc lâu rồi."
Địch Lệ Nhiệt Ba cả kinh, nhìn Trần bá, cười cười, nói: "Đúng vậy, hôm nay hơi bận."
Thông cổ họng, thay đổi giày, đi thằng đến phòng khách.
Phòng khách, Dương Dương đã thay đồ mặc ở nhà, đang nói cái gì đó với ông nội Dương.
Dương Dương liếc mắt sang, Địch Lệ Nhiệt Ba theo bản năng tránh đi ánh mắt sắc bén đó, đổi hướng nhìn ông nội Dương.
"Ông, mẹ, con đã trở về."
"Rốt cuộc đã trở lại?"
Ông nội Dương chào cô về nhà, kêu cô lại gần: "Mau tới đây ngồi xuống, sao hôm nay con trở về trễ đến như vậy?"
Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi ở bên cạnh Dương Dương, nhỏ giọng nói: "Công ty có chút việc, hơi bận, cho nên mới về trễ."
"Như vậy sao?!"
Ông nội Dương nhìn Dương Dương liếc mắt một cái: "Như vậy, hình như Dương Dương có chuyện muốn giải thích với con, hy vọng con đừng hiểu lầm."
"Giải thích?" Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn Dương Dương.
Dương Dương nói: "Tối hôm qua không phải em còn la hét ầm ĩ, hoài nghi anh và Hứa Vi Nhân có đoạn tình cũ sao, còn nói con trai của Hứa Vi Nhân cũng là của anh sao?"
Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn ông nội Dương và Dương phu nhân.
Ông nội Dương vỗ vỗ mu bàn tay của cô, hiền lành cười cười.
"Đều là lời đồn, ông cũng nghe thoang thoáng, căn bản không để ở trong lòng. Ông biết con luôn để ý đến những việc nhỏ này, luôn thích nghĩ đông nghĩ tây. Hiện tại ông kêu Dương Dương chính miệng giải thích với con."
Nói xong, ông xụ mặt, giọng điệu nghiêm trọng vài phần: "Nhiệt Ba, không phải ông muốn dạy dỗ gì con, nhưng sao con lại có thể tin vào mấy chuyện vớ vẫn này kia chứ?"
Ông nội Dương nhìn Dương Dương, cho anh một ánh mắt.
Dương Dương nghiêm túc, nói: "Đó chỉ là lời đồn mà thôi, anh và Hứa Vi Nhân chỉ là bạn học đại học bình thường, đã rất nhiều năm chưa thấy qua, đứa con cô ta dẫn theo về nước không có khả năng là của anh."
Địch Lệ Nhiệt Ba áy náy cúi đầu: "Thì ra chuyện là như thế này ~."
―― "Giả thì giả thôi, cần thiết làm trò trước mặt ông và mẹ nghiêm mặt giải thích với tôi chi"
―― "Chỉ ngủ phòng khách có một đêm mà thôi, người gì nhỏ mọn quá vậy."
Dương Dương liếc cô một cái: "Địch Lệ Nhiệt Ba, có phải cô cũng nên nói lời xin lỗi với tôi hay không?"
―― "Đương nhiên là phải nói rồi! Ai kêu mình chọc vào một tên tiểu nhân nhỏ mọn như anh ta kia chứ?"
―― "Một lời không hợp thì mét gia trưởng ngay, thật là chơi không dậy nổi mà."
Địch Lệ Nhiệt Ba vẻ mặt áy náy nhìn anh, đáy mắt hình như có nước mắt: "Ông xã, thực xin lỗi, là em trách oan anh, anh đừng nóng giận nữa nha."
Dương Dương lẳng lặng nhìn cô biểu diễn, đáy mắt không cảm xúc: "Sau đó thì sao?"
"...... Em thề, sau này em không bao giờ hoài nghi anh nữa."
Dương Dương vẫn im lặng nặng nề nhìn cô.
―― "...... Tôi đã thề như vậy anh còn muốn tôi làm như thế nào nữa hả?!!!!"
Địch Lệ Nhiệt Ba lấy ra hết tất cả kỹ thuật diễn của bản thân, nháy mắt, hai mắt đẫm lệ giàn giụa, quay đầu nước mắt rơi như mưa nhìn ông nội Dương.
"Ông nội, con thực xin lỗi, con biết... Con sai rồi. Ngày hôm qua không nên xúc động như vậy, còn cãi nhau với Dương Dương, còn làm anh ấy ngủ một đêm ở phòng khách, ông tha thứ cho con nha."
Nói xong, cô quay đầu nhìn Dương phu nhân, chân tình thật cảm mà xin lỗi: "Mẹ, thực xin lỗi, sau này con sẽ không hành động như vậy nữa."
Thành khẩn xin lỗi, nước mắt rơi như mưa, vô cùng đáng thương, diễn đến nhập thần.
―― "Tên chó con kia, đừng tưởng rằng chỉ có anh biết tìm gia trưởng!"
Quả nhiên, con tim của ông nội Dương nháy mắt mềm nhũng, giọng nói cũng hòa nhã: "Được rồi được rồi, nếu Nhiệt Ba đã nói tiếng xin lỗi, chuyện này dừng ở đây, sau nay ai cũng đều không được nhắc lại."
Dương phu nhân cũng phụ họa, nói: "Ba nói không sai, đây là một hiểu lầm, hiện tại nói rõ ra thì tốt rồi, điều quan trọng nhất giữa hai vợ chồng chính là tín nhiệm. Sau này không được lại bởi vì chuyện này mà cãi nhau nữa, hai đứa nhớ kỹ chưa?"
Địch Lệ Nhiệt Ba nghẹn ngào gật đầu, nháy mắt, nước mắt theo lông mi chảy xuống từng giọt từng giọt, nhìn Dương Dương, nói: "Ông xã, anh đừng nóng giận, là em không tốt, bằng không, đêm nay em ngủ phòng khách được không anh? Ngủ ở phòng làm việc cũng được, ngủ phòng khách cũng có thể, chỉ cần anh có thể nguôi giận..."
Dương Dương đương nhiên biết trong lòng cô chứa cái gì, lập tức cũng không vạch trần.
"Mẹ nói đúng, điều quan trọng nhất giữa hai vợ chồng chính là tín nhiệm, sau này đừng hành động thiếu lý trí như vậy, một một lời không hợp đã gây chuyện, nghe rõ chưa?"
Ông nội Dương và Dương phu nhân không nói chuyện, im lặng nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba.
―― "Mình nhịn!"
Địch Lệ Nhiệt Ba làm như mình là cô dâu nhỏ mới về nhà chồng bị khinh bỉ, liên tục gật đầu: "Dạ, con đã nghe rõ."
Dương Dương tự phụ mà từ trong cổ họng bài trừ ra một từ: "Ừ".
Tiếp theo sau đứng dậy, nói: "Ông nội, mẹ, con và Nhiệt Ba về phòng trước, hai người cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ừ, được rồi, hai đứa đi nghĩ sớm đi."
Dương Dương liếc mắt nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi ở trên sô pha không nghĩ dịch thân, tặng cho cô một ánh mắt.
Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ đứng dậy, tiếp tục mang biểu tình cô dâu nhỏ mới về nhà chồng bị khinh bỉ đi theo phía sau lưng Dương Dương, lên lầu trở về phòng.
Dương Dương bước vào phòng, ngồi ở trên sô pha, dựa toàn thân ra sau, nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba một bước hận không thể ba bước dịch xa anh, rất có loại cảm giác rửa mối nhục xưa, khí phách đầy hăng hái.
"Đóng cửa."
Địch Lệ Nhiệt Ba di chuyển đến gần sô pha, nắm chặt tay, đối mặt với những câu sai sử từ Dương Dương, không thể không di chuyển cơ thể đi đóng cửa.
"Ông xã..."
"Rót một ly nước tới đây."
―― "Mình nhịn!"
―― "Anh chờ đó cho tôi!"
Địch Lệ Nhiệt Ba nhẫn nhục vì việc lờn, đi rót ly nước cho anh.
Dương Dương tiếp nhận, vô cùng bắt bẻ: "Không có nước ấm sao?"
―― "Gϊếŧ người phạm pháp, gϊếŧ người phạm pháp, Địch Lệ Nhiệt Ba mày bình tĩnh một chút, đừng xúc động!"
Địch Lệ Nhiệt Ba chịu đựng muốn hất ly nước vào thẳng cái bản mặt đáng ghét của Dương Dương, gương mặt hơi vặn vẹo, nuốt cơn tức, mỉm cười nói: "Để em đi rót ly khác cho anh nha!"
Nói xong, cô nuốt xuống oán hận, đi xuống lầu rót một ly nước nóng cho tên chó này.
Năm phút đồng hồ sau, Địch Lệ Nhiệt Ba ôm một ly nước ấm lên lầu, đưa cho Dương Dương.
"Ông xã, nước ấm nè anh."
Dương Dương tiếp nhận: "Cảm ơn."
Cũng không uống, gác trên bàn nhỏ trước mặt.
―― "Quả nhiên anh ta đang trả thù mình!"
―― "Tên chó này, đêm nay anh hẳn phải chết!"
"Chuyện tôi và Hứa Vi Nhân, tôi nghĩ vừa rồi ở dưới lầu... Tôi đã giải thích rõ ràng tồi. Sau này, tôi không muốn nghe từ trong miệng cô nói ra những từ liên quan đến tôi và Hứa Vi Nhân, nhớ kỹ chưa?"
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu.
"Đến nỗi... Ngày hôm qua cô làm tôi ngủ ở phòng khách..."
"Ông xã, tối hôm qua em cũng không ngủ được nha, anh đừng nóng giận, em thật sự không phải cố ý mà."
Dương Dương nhướng mày: "Hiện tại sao không nói... Cô muốn ngủ sô pha hay ngủ phòng khách?"
―― "Tên chó này, được một tấc lại muốn thêm một thước có phải hay không?"
―― "Có phải muốn bức tôi tức nước vỡ bờ, một phách hai tán, đồng quy vu tận hay không?"
"Nếu anh chưa hết giận... Em chỉ có thể đi ngủ phòng khách..."
―― "Nói giống như tôi muốn ngủ chung một giường với tên khốn nạn như anh vậy. Hứ!."
Nói xong tính quay người đi.
"Bỏ đi"
Dương Dương ngăn cản cô muốn đi phòng khách ngủ.
"Chuyện này cứ như vậy cho qua đi, chúng ta ai cũng đừng nhắc lại, sau này không có việc gì thì không cần làm mình làm mẩy với tôi, nhớ kỹ chưa?
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu.
Nhìn Dương Dương sườn mặt, cô đột nhiên nhớ tới vụ đứa con trai của Hứa Vi Nhân.
Cô thử hỏi: "Ông... Ông xã!!! Bốn năm trước... anh có đoạn tình nào với Hứa Vi Nhân không?"
Khuôn mặt Dương Dương trầm tĩnh dần xuống, dừng một chút, nói: "Không có."
Mặt ngoài nhìn không thấy ra cái gì, nhưng anh có tạm dừng một chút.
Chỉ cái tạm dừng nháy mắt này, Địch Lệ Nhiệt Ba dựa vào trực giác của phụ nữ, ngửi được một mùi vị không bình thường.
Anh ta đang tự hỏi phải trả lời mình như thế nào.
Cho nên ở bốn năm về trước, khẳng định hai người từng có cái gì đó, hoặc là chuyện Dương Dương không muốn nói tới.
Nếu không, anh ta sẽ không trả lời chần chờ như vậy.
"Phải không?" Địch Lệ Nhiệt Ba chú ý vẻ mặt của anh.
Dương Dương ấn đường nhíu lại, nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba: "Vừa rồi ở dưới lầu nói như thế nào? Như thế nào bảo đảm? Lặp lại lần nữa."
"......Điều quan trọng nhất giữa hai vợ chồng chính là tín nhiệm, sau này em sẽ không bao giờ hoài nghi anh nữa."
"Vậy vừa rồi cô vừa hỏi cái gì?"
"Em... Em chỉ là tò mò mà thôi, thật sự! Em không có hoài nghi anh nha. Ông xã, em tin anh, anh cũng phải tin em nha!"
Dương Dương làm như không muốn nhiều dây dưa tại chuyện này, trầm giọng: "Được rồi, tôi tin cô, như vậy chuyện này cô còn có điều gì không rõ ràng, nói thẳng một lần luôn đi"
Địch Lệ Nhiệt Ba nghĩ nghĩ, lắc đầu.
"Nếu cô đều đã rõ ràng, tôi nghĩ giữa hai chúng ta cũng không có những hiểu lầm khác, vậy chúng ta công khai quan hệ đi"
Đề tài vừa chuyển, Địch Lệ Nhiệt Ba hơi hơi giật mình: "Cái gì? Công khai?"
"Như thế nào? Có băn khoăn?"
"Có! Đương nhiên là có!"
Địch Lệ Nhiệt Ba khiếp sợ hoàn hồn, vẻ mặt toàn vì anh.
"Ông xã, anh xem đó. Hiện tại danh tiếng của em kém như vậy, nếu để cho người khác biết em là vợ của anh, khẳng định bọn họ sẽ chê cười anh. Còn có ông nội và mẹ nữa, nói không chừng cũng sẽ bị em liên lụy"
"Con dâu nhà người ta, mỗi người đều là hiền lương thục đức, tri thư đạt lễ. Tuy rằng em cũng rất không tệ, chính là xã hội hiện tại đã khác xưa, lòng người càng khó dò. Trên mạng nói cái gì bọn họ tin cái đó, bảo sao hay vậy, căn bản không có năng lực tự chủ tự hỏi. Em chịu ủy khuất không có gì, nhưng không thể để cho mọi người cũng chịu chung."
Dương Dương làm như không có việc gì, nói: "Cô yên tâm, ông nội và mẹ sẽ không để ý, tôi cũng sẽ không để ý."
"Không được!"
Địch Lệ Nhiệt Ba lời lẽ chính đáng: "Em để ý!"
"Cho nên?"
"Cho nên em... Chờ danh tiếng của em tốt dần lên, sau đó chúng ta lại công khai quan hệ vợ chồng nha, ông xã, anh cảm thấy thế nào?"
"Sau khi danh tiếng dần tốt lên? Như vậy chẳng phải tôi phải giữ vững trạng thái độc thân cả đời?"
―― "Tên chó kia, anh cũng chỉ xứng với cụm từ độc thân cả đời, chó độc thân, hừ, chỗ nào xứng đôi với tôi, tôi, một cô gái xinh đẹp dễ thương đến trời đất ghen tỵ, anh xứng sao?"
"Sao lại có chuyện này được kia chứ, ông xã, anh nói đùa sao. Anh yên tâm, sẽ không làm anh chờ lâu đâu! Chỉ cần chờ bộ 《 Nhật ký thăng chức của Bối Bối》 công chiếu, cùng bộ 《 hoàng đồ 》, đến lúc đó khẳng định em có thể tẩy trắng."
Dương Dương nặng nề nhìn cô, như đang cân nhắc.
―― "Dù sao đánh chết tôi cũng không muốn công khai."
―― "Có cái gì tốt mà công khai."
Dương Dương trầm khuôn mặt, đánh giá cô một lúc lâu.
"Ông xã, anh hãy tin em!" Địch Lệ Nhiệt Ba không hề chớp mắt nhìn anh, đáy mắt tràn ngập khẩn cầu.
Dương Dương quay đầu: "Được rồi, cô đi tắm rửa đi."
Biểu tình như xác chết kia làm Địch Lệ Nhiệt Ba ứa gan, cô toàn dựa vào sức chịu đựng của bản thân, mới nhịn xuống nắm tay đang ngo ngoe rục rịch.
"Ông xã, anh thật tốt, em đi tắm trước đây."
Nói xong, gấp không chờ nổi chui vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, Địch Lệ Nhiệt Ba lên giường chuẩn bị ngủ, Dương Dương dựa vào đầu giường lật một trang tạp chí.
"Ông xã, anh đang xem cái gì vậy?"
Dương Dương lật bìa mặt tạp chí cho cô xem.
《B?W》.
Là số cô chụp.
Địch Lệ Nhiệt Ba cười cười, không nói gì.
Dương Dương dời ánh mắt sang quyển tạp chí, lật ngay trang chứa tấm ảnh Địch Lệ Nhiệt Ba chụp, là một tấm khổ lớn, tràn hết trang, thuận miệng nói một câu: "Hai ngày sau có một buổi tiệc tối từ thiện, cô đi tham dự chung vơi tôi."
"Tiệc tối từ thiện? Nhưng chúng ta..."
"Không công khai quan hệ, cô không thể đi tham gia chung với tôi?"
"Nhưng mà..."
"Quyết định như vậy đi"
Dương Dương khép lại tạp chí《B?W》, gác trên tủ đầu giường, giọng điện bình luận vô cùng bình thường lãnh đạm: "Lần sau đừng chụp mấy tấm ảnh lộ liễu như vậy, để ông nội và mẹ nhìn thấy không tốt."
"......"
Đêm khuya tĩnh lặng.
Địch Lệ Nhiệt Ba nằm trên giường, nhìn sườn mặt người đang ngủ say bên gối, thử thấp giọng hỏi: "Ông xã, anh ngủ rồi sao?"
Không động tĩnh.
Giấc ngủ thật đúng là tốt mà.
Đáng thương thân cô, trằn trọc ngủ không được, nghĩ tới nghĩ lui càng ngủ không được.
Chuyện bốn năm trước, khẳng định Dương Dương có chuyện dấu diếm cô, lừa dối cho qua chuyện, chuyện này tuyệt đối có ẩn tình.
Hứa Vi Nhân thủ đoạn mưu mô cao như vậy, tên chó này cũng dính bẫy cũng không biết chừng.
Hoặc là biết lại không nói, cố ý dấu diếm.
Không được, chuyện đứa trẻ đó nhất định phải biết rõ ràng.
Là Dương Dương, cô sẽ nhân cơ hội ly hôn.
Không phải Dương Dương, tìm cơ hội ly hôn sau.
Quyết định xong, Địch Lệ Nhiệt Ba lặng lẽ rời giường, tìm kiếm mò mẫm được một cây kéo trong hộc tủ để đồ, chân trần bước nhẹ như mèo, lặng yên không một tiếng động đi đến gần mép giường phía Dương Dương nằm.
Chỉ cần cắt hai ba sợi tóc, làm xét nghiệm ADN không phải chân tướng rõ ràng hết sao?
Nghĩ, Địch Lệ Nhiệt Ba cúi người, duỗi tay, mục tiêu là đỉnh đầu của Dương Dương.
Ánh đèn mờ đầu giường chiếu phía sau người cô, ngược sáng, bóng dáng của cô che một phần ở trên người Dương Dương, tay còn cầm cây kéo, như một bóng ma âm trầm khủng bố.
Cô ngừng thở, thật cẩn thận nắm một nhúm tóc của Dương Dương, rắc.
Xong.
Tại sao làm giám định trong tiểu thuyết lại khó đến như vậy kia chứ?
Một người hai người đều là nhân vật tay to mặt lớn, quyền cao chức trọng, đều thua trước một người phụ nữ bình thường.
Thật là vô dụng!
Đúng ngay giây phút Địch Lệ Nhiệt Ba mừng thầm, vừa lúc chạm phải tầm mắt hoảng hốt của Dương Dương.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Chiếc kéo nằm trên tay cô, đang chĩa thẳng vào đầu anh. Dương Dương vừa mở mắt đã thấy cảnh tượng đáng sợ đến lạnh người.
Hai ngón tay của cô còn cầm một nắm tóc của Dương Dương.
Không khí yên lặng càng thêm yên lặng.
Địch Lệ Nhiệt Ba nuốt một ngụm nước miếng, cầm kéo cắt cắt mấy cái trong không khí, nhìn Dương Dương cười, không hề tự tin hỏi: "Ông xã, nếu em nói em chỉ nghĩ giúp anh cắt tóc, anh... Tin không?"
Dương Dương hoàn toàn tỉnh ngủ.
Ánh mắt vô cùng khiếp sợ mà nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba giơ chiếc kéo trên tay, múa múa mấy cái trước mắt anh, lấy một giọng nói khó có thể tin: "Địch Lệ Nhiệt Ba, cô muốn gϊếŧ tôi...??!!!"
Hết chương 45