Khoảnh khắc khi nhìn thấy Dương Dương, Địch Lệ Nhiệt Ba vạn phần tỉnh táo.
Trong nội tâm cô rõ ràng, lúc này càng không thể hoảng hốt.
Đầu tiên cô phân phó thợ trang điểm đến phòng hóa trang chờ trước, sau đó mi tâm cau lại, thần sắc né tránh, đi đến trước mặt Dương Dương, “Sao anh lại tới đây?”
Giọng điệu này tựa hồ đối với việc Dương Dương đến không quá hoan nghênh, thậm chí còn có chỗ lo lắng.
“Không phải cô một mực nói trong điện thoại muốn tôi tới thăm cô một chút sao? Sao vậy? Tôi tới cô không vui?” Nói xong, Dương Dương cho trợ lý Triệu Bân bên cạnh xe đang chuẩn bị đi tới một ánh mắt.
Triệu Bân ngầm hiểu đứng tại chỗ.
Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn gương mặt gợi đòn của Dương Dương, chính mình cũng không biết mình tìm ở đâu ra sự nhẫn nại tốt như vậy, lại còn có thể khống chế lại mình, không có tìm một cây gậy gõ bạo cái đầu chó của tên vương bát đản này.
―― “Bình thường không thấy anh tích cực như vậy, bây giờ tôi vừa nói câu nhớ anh, một tiếng thông báo cũng không có liền đến, rắp tâm không tốt. Cẩu nam nhân khẳng định là muốn hại mình!”
“Em không phải có ý này!” Nhiệt Ba biểu lộ nóng vội thấp giọng, mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, vội vàng kéo hắn đến một nơi bốn bề vắng lặng, “Anh đến khách sạn chờ em trước, đợi chút nữa em xin phép đạo diễn cho nghỉ, ngay lập tức đi gặp anh.”
―― “Nói đùa cái gì, nếu để cho người khác biết mình và cái cẩu nam nhân này có quan hệ, mình còn muốn sống hay không.”
“Hai chúng ta gặp mặt còn cần trốn trốn tránh tránh?” Dương Dương đứng tại chỗ bất động.
Trên mặt Nhiệt Ba kéo ra một nụ cười, một bộ dáng “em hoàn toàn là vì muốn tốt cho anh”, tận tình khuyên nhủ: “Lão công, em biết anh nhớ em cho nên mới đến thăm em. Thế nhưng là bây giờ quan hệ vợ chồng của chúng ta còn chưa có công khai, ở đoàn phim nhiều người qua lại, bị người nhìn thấy liền phiền toái.”
Dương Dương rủ xuống lông mày nhìn cô, “Không phiền.”
“... Em biết tâm ý của anh, anh là muốn làm chỗ dựa cho em ở đoàn làm phim, về sau liền không có ai dám khi dễ em. Nhưng bây giờ ở trên mạng có quá nhiều người ghen tỵ với em, bọn họ kết hợp lại bôi đen em, cho nên thanh danh của em một mực không tốt. Lão công, em không muốn liên lụy đến anh, khiến anh bị người khác mắng. Như vậy đi, chờ sau khi em rửa sạch tiếng xấu, chúng ta quang minh chính đại nói cho tất cả mọi người quan hệ vợ chồng của chúng ta, được không?”
Dương Dương ý vị thâm trường nói với cô: “Tôi không ngại những thứ này.”
―― “Tôi để ý, tôi để ý, tôi để ý, đã nghe chưa cẩu nam nhân, tôi để ý!”
Trong đầu đã hiện lên 100 loại kiểu chết cho Dương Dương, nhưng trên mặt Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn như cũ cảm kích không thôi. Quả thực đã bị lời nói này của Dương Dương làm cho cảm động đến phát khóc, tâm tình kích động nói: “Thế nhưng em để ý! Em đã trải qua cái cảm giác bị người khác mắng rồi, em không muốn bị phát hiện em và anh ở cùng một chỗ, liên lụy đến anh, ông sẽ...”
“Ông sẽ không để ý.”
Nhiệt Ba đổi giọng, “Cứ coi như ông không ngại đi, nhưng mẹ...”
“Gần đây mẹ một mực nói muốn đến Ảnh Thị Thành nhìn thăm cô. Thái độ của mẹ đối với cô thay đổi rất lớn, tôi nghĩ, mẹ chắc chắn cũng sẽ không để ý.”
Nói xong, Dương Dương làm bộ muốn đi vào trong.
Địch Lệ Nhiệt Ba dưới tình thế cấp bách hai tay ôm chặt lấy cánh tay hắn, vững như bàn thạch, vững như Thái Sơn(1).
(1) Vững như bàn thạch, vững như Thái sơn: tảng đá lớn, dày và rộng, kho di chuyển được, chỉ sự vững vàng như ngọn núi.
Dương Dương quay đầu, lấy ánh mắt nghi hoặc nhìn cô.
Địch Lệ Nhiệt Ba vắt hết óc nghĩ lý do, “Đừng, như này không tốt, cái kia... Là như vậy, ân... Mọi người ở đoàn làm phim đều rất hiền lành, bọn họ đối xử với em kỳ thật khá tốt, em và bọn họ làm việc chung rất hòa hợp. Lúc này nếu anh đến sẽ khiến quan hệ của hai chúng ta bị bại lộ. Mà anh là ai? Anh thế nhưng là tổng giám đốc của Dương thị!”
Dương Dương nhìn cô biểu diễn.
Giống như đả thông hai mạch Nhâm Đốc (2), Địch Lệ Nhiệt Ba linh cơ khẽ động, thao thao bất tuyệt khen hắn, nói: “Tuổi còn trẻ đã phát triển được Dương thị ngay ngắn rõ ràng, anh ở thành phố A này chính là số một. Ai không tôn kính anh, không cho anh mấy phần mặt mũi? Nếu như bị bọn họ biết em là vợ của anh, vậy về sau bọn họ chắc chắn sẽ không làm việc hòa hợp được giống trước đó nữa, thái độ chắc chắn sẽ rất câu nệ. Bên trái một Dương phu nhân, bên phải một Địch lão sư, như vậy sẽ không thoải mái.”
(2) Mạch Nhâm (任脈) là mạch của các kinh âm. Trong quan điểm của y khoa cổ truyền phương Đông thì mạch Nhâm cùng với mạch Đốc tạo thành hai mạch chủ trọng trên cơ thể con người (một mạch thâu tóm các kinh dương và một mạch thâu tóm các kinh âm).
Cuối cùng, còn hỏi hắn, “Anh nói xem có đúng không a?”
“Cho nên, anh không muốn công khai quan hệ của em và anh nữa?”
“Ai nha em cũng nói rồi, không phải là không muốn, mà là bây giờ thời cơ chưa tới,” Nhiệt Ba ôm cánh tay hắn, giống như một đứa trẻ bị thiểu năng trí tuệ, thanh âm ỏn ẻn đến mức mình cũng phải nổi cả da gà, “Lão công, anh hãy nghe em một lần đi, được không?”
Dương Dương thấy cô cố ý dùng giọng nói này nói chuyện, toàn thân liền không được tự nhiên, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ rút cánh tay từ trong tay cô ra, “Được rồi, tôi biết rồi.”
Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ nhàng thở ra, “Vậy anh đến khách sạn chờ em trước, em lập tức liền trở về.”
“Không cần.” Dương Dương làm bộ vẫn đi vào trong đoàn làm phim.
Địch Lệ Nhiệt Ba bỗng nhiên kéo hắn lại, “Anh đang đi đâu vậy?”
―― “Cẩu nam nhân nếu như hôm nay cứ khăng khăng muốn làm tới, tôi sẽ cùng chết với anh!”
Dương Dương bất lực nhìn cô, nói: “Là một người đầu tư, tôi không thể tới thăm đoàn làm phim một chút sao?”
Địch Lệ Nhiệt Ba thả bàn tay đang cầm áo hắn ra.
―― “Thất kính rồi, thì ra anh ta là người đầu tư ba ba.”
“Không đúng, anh đầu tư khi nào?”
Dương Dương vuốt ve góc áo bị Địch Lệ Nhiệt Ba túm nhíu, “Không có liên quan gì đến cô.”
“Vậy anh đầu tư bao nhiêu?”
“Ba ngàn vạn.”
“Ba ngàn vạn?!”
―― “Nhà tư bản độc tài, mắt cũng không nháy liền ném đi ba ngàn vạn!”
Chờ đã, ba ngàn vạn?
Nhiệt Ba giống như tìm được ánh sáng từ thiên đàng, túm hắn chặt hơn, tội nghiệp nhìn hắn, giống như vừa phải chịu ủy khuất rất lớn, “Lão công, ở bên trong có người khi dễ vợ anh!”
“Vẫn còn có người khi dễ được cô?”
Địch Lệ Nhiệt Ba bỗng nhiên gật đầu, “Chính là một trong những người đầu tư. Nghe nói ông ta đầu tư rất nhiều tiền, là kim chủ của Lý Hàn Tinh. Hôm nay ông ta tới đoàn làm phim chính là để báo thù cho Lý Hàn Tinh, cố ý bắt em diễn kịch cho ông ta xem, đợi chút nữa ông ta chắc chắn sẽ bảo em diễn không tốt, khiến em khó xử, khiến em xấu mặt!”
“Lão công ――” Địch Lệ Nhiệt Ba xoay ống tay áo của Dương Dương thành bánh quai chèo.
Dương Dương chỉ vào cái trán của cô, để cô cách xa mình một chút, ghét bỏ muốn chết, “Nói chuyện đàng hoàng.”
Địch Lệ Nhiệt Ba một giây liền trở mặt, “Đợi chút nữa anh phải giúp em, ông ta vả mặt em cũng chính là vả mặt anh. Nếu như ông ta làm em khó xử, anh liền... Anh liền thu mua công ty của ông ta, để ông ta hưởng thụ cảm giác bị phá sản!”
Dương Dương quả là bị cô chọc cho cười.
Trong đầu suốt ngày nghĩ đến thứ gì vậy?
“Nói xong rồi?”
Địch Lệ Nhiệt Ba không sợ hãi, “Nếu như anh không giúp em, em liền nói cho ông, anh nhìn người khác khi dễ em cũng không giúp em!”
“...” Dương Dương mặt không biểu tình xoay người rời đi.
――――
Bên trong hiện trường đóng phim, Tôn tổng và Lý Hàn Tinh ngồi chung một chỗ nói chuyện mười phần thân mật, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng cười to.
Từ đạo diễn thì đứng ở một bên dặn dò với Hàn Kiêu, “Cảnh chút nữa cậu và Nhiệt Ba chắc là cũng chuẩn bị xong rồi, chúng ta tranh thủ một lần duy nhất qua,” Hắn mắt nhìn về hướng Tôn tổng, “Hắn không phải người tốt, cậu chú ý Nhiệt Ba nhiều một chút.”
Hàn Kiêu ở giới giải trí nhiều năm như vậy, người nào cũng đã từng quen biết, quan hệ của Tôn tổng và Lý Hàn Tinh, hắn liếc mắt liền thấy được.
Huống hồ khoảng thời gian này ở đoàn làm phim, Lý Hàn Tinh thỉnh thoảng hay câu dẫn hắn, ban đêm còn cố ý gõ cửa phòng của hắn, ăn mặc hở hang, ý đồ rõ ràng, khiến hắn phiền phức vô cùng.
Nữ nhân như vậy, cho dù ở bên ngoài che giấu tốt đến đâu, nhưng tham lam và dối trá kia, cũng sẽ bị đôi mắt bán đứng.
Hắn chầm chậm cúi đầu xuống, “Đợi chút nữa tôi sẽ chú ý.”
Thấy Từ đạo diễn và Hàn Kiêu đang nghiên cứu kịch bản, vẻ mặt tươi cười của Lý Hàn Tinh đột nhiên liền tắt ngấm, thở dài.
“Sao vậy bảo bối?” Đây là còn ở trước mặt mọi người, nếu như đang ở bên trong không gian riêng tư, Tôn tổng đã sớm nhịn không được ôm lấy Lý Hàn Tinh rồi.
Lý Hàn Tinh ra vẻ u sầu, “Không có gì, chẳng qua là em cảm thấy bây giờ có nhiều người không khỏi cũng quá nịnh nọt mà thôi, không có gì đâu.”
“Nịnh nọt?” Tôn tổng nhìn về hướng Từ đạo diễn, “Bọn họ khi dễ em?”
“Không có, anh đừng suy nghĩ nhiều.”
“Có anh ở đây, em còn lo lắng cái gì, ngoại trừ Địch Lệ Nhiệt Ba buổi tối hôm qua em nói trong điện thoại ra, em nói cho anh nghe một chút đi, còn có ai khi dễ em nữa? Hôm nay anh thu thập luôn một thể cho em!”
Lý Hàn Tinh một mặt vui vẻ nhìn Tôn tổng, sau đó tựa hồ có chỗ lo lắng, “Tôn tổng, anh đừng có tốt với người ta như vậy, em chỉ là một nữ minh tinh hạng ba mà thôi. Có thể được Tôn tổng chăm sóc, nhận được vai nữ phụ số ba trong bộ phim này em đã rất cảm kích anh rồi. Anh đừng chỉ vì em mà xung đột với bọn họ.”
Có mỹ nhân nũng nịu, lại còn là mỹ nhân khéo hiểu lòng người, nam nhân nháy mắt biến thành động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
“Bảo bối, em như vậy anh nhìn thật sự rất đau lòng. Đừng sợ, có người khi dễ em em liền nói cho anh, anh thay em ra mặt!”
Lý Hàn Tinh đầy rẫy vẻ u sầu nhìn Tôn tổng, “Kỳ thật cũng không có người nào khi dễ em. Chị Nhiệt Ba bình thường nói chuyện mặc dù khó nghe, nhưng tính tình của chị ấy là như vậy, em không nên trêu chọc chị ấy. Em chỉ là cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình cũng không có kém như vậy, thế nhưng là Từ đạo diễn mỗi lần đều bắt em NG hai ba mươi lần mới cho qua, không duyên cớ khiến em trở thành trò cười của người khác.”
“Được được được, đợi chút nữa anh sẽ nói chuyện với Từ đạo diễn một chút, bảo ông ta đừng làm khó dễ em.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật, còn Địch Lệ Nhiệt Ba kia, hôm nay anh sẽ giúp em giải tỏa cơn tức!”
Vừa dứt lời, Dương Dương từ bên ngoài đi vào, vừa đúng lúc nghe được câu này của Tôn tổng ở trước mặt mỹ nhân lời nói hùng hồn.
“Tôn tổng thật là uy phong.”
Tôn tổng theo tiếng kêu nhìn lại, lúc ánh mắt chạm đến Dương Dương, kinh ngạc dưới đáy mắt dần dần dày lên, nhanh chóng đứng dậy, “Dương Tổng, sao anh lại tới đây?”
Từ đạo diễn bị tiếng kêu của Tôn tổng hấp dẫn. Trước lúc khai máy, ông may mắn được gặp qua Dương Dương một lần, có ấn tượng không tệ đối với người đàn ông trẻ tuổi nhà giàu đời thứ ba, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng này. Biết người đầu tư này từ trước tới nay chưa từng đặt chân vào ngành giải trí, nhưng lại vung tiền như rác, điều này thực sự khiến đạo diễn Từ kinh ngạc một hồi lâu.
“Dương Tổng, tại sao đến cũng không nói trước với tôi một tiếng?” Từ đạo diễn tiến lên, hào phóng nắm tay cùng Dương Dương.
Dương Dương nhìn quanh bốn phía. Nhân viên nhanh chân lấy ghế đến, anh không chút khách khí ngồi xuống ngay, không có nửa phần câu nệ, tự nhiên giống như đang ở địa bàn của mình. Dựa người ra phía sau, nhìn mọi người đang đứng xung quanh, biểu tình đạm mạc, nét mặt lạnh lùng đủ để đẩy người khác ra xa hàng chục mé, như muốn nói, không muốn ai tiếp xúc với mình.
Nếu để cho Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn thấy, đoán chừng lại phải chửi một câu “Giả tạo”.
“Tới xem một chút, chắc là không quấy rầy đến tiến độ quay phim của Từ đạo diễn đâu đúng không?”
Có nhân viên đưa tới một chén nước, bị Triệu Bân từ chối, “Xin lỗi, ông chủ của chúng tôi không uống.”
Từ đạo diễn cười nói: “Đương nhiên không quấy rầy.”
Dương Dương nhìn về phía Tôn tổng, biết rõ còn cố hỏi, “Tôn tổng cũng ở đây sao?”
Tôn tổng cười nói: “Tôi giống như Dương Tổng, cũng là đến xem tiến độ quay phim của đoàn làm phim. Nếu sớm biết Dương Tổng sẽ tới, vậy tôi chắc chắn sẽ chờ Dương Tổng tới chung.”
Dương Dương không nói gì.
Lý Hàn Tinh thấy Dương Dương, nhất thời đỏ mặt.
Không có so sánh liền không có tổn thương, có mỹ nữ nào mà không yêu soái ca?
Tôn tổng đầu trọc bụng lớn, toàn thân trên dưới đầy mùi tiền. Dương Dương trái lại, không nói đến việc Dương thị lũng vào không ít ngành nghề, chỉ dựa vào tướng mạo và cái dáng người này của Dương Dương, so với Hàn Kiêu cũng chỉ có hơn chứ không có kém.
Lý Hàn Tinh mừng thầm, may là hôm nay cô ta hảo hảo ăn mặc trang điểm một phen. Lấy khuôn mặt và dáng người này của cô ta, bắt nam nhân làm tù binh, chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Nếu quả thật được Dương tổng ưu ái, về sau cô ta còn không phải muốn cái gì được cái đó?
Nghĩ đến điều này, trên mặt lại ửng đỏ thêm mấy phần.
“Chào Dương Tổng, em tên là Lý Hàn Tinh, hâm mộ ngài đã lâu, hôm nay có thể nhìn thấy anh em rất vinh hạnh.”
Ngữ khí mềm mại, liếc mắt ra hiệu.
Nhưng ở trong mắt Dương Dương, bất quá chỉ là bắt chước bừa, không bằng một phần vạn của Địch Lệ Nhiệt Ba.
Dương Dương nhìn năm ngón tay ngọc nhỏ dài cô ta đưa tới, làm như không nghe thấy, điềm nhiên như không có việc gì nói với Từ đạo diễn: “Từ đạo diễn, không cần phải để ý đến tôi, mọi người bận bịu thì đi làm đi.”
Lý Hàn Tinh cứng đơ tại chỗ, ngượng ngùng thu tay về.
Không ai quan tâm cô ta xấu hổ.
Từ đạo diễn nói: “Không phải Tôn tổng nói muốn xem đoàn làm phim quay phim như thế nào sao, bọn tôi đều đang đợi Nhiệt Ba trang điểm xong.”
Dương Dương lạnh lùng quét Tôn tổng một chút, “Tôn tổng thật là hào hứng.”
Tôn tổng cũng là lão hồ ly trên thương trường, rất biết nhìn sắc mặt người, trong nội tâm nghi hoặc, mình cũng chưa từng đắc tội qua Dương Dương, tại sao luôn cảm giác anh ta không có ý tốt vậy?
“Dương tổng, để tôi giới thiệu cho anh một chút, đây đều là nhân viên đoàn làm phim chúng tôi, mấy vị này là diễn viên của đoàn làm phim, vị này là nhân vật nam chính trong bộ phim này, Hàn Kiêu.”
Cách đám người, Dương Dương nhìn thoáng qua Hàn Kiêu.
Dường như có cảm ứng, Hàn Kiêu ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt Dương Dương nhìn sang đây.
Ánh mắt giao nhau, đan xen giữa không trung, nổi lên một trận sấm sét mưa gió bão bùng.
Dương Dương đứng dậy, vừa đi đến chỗ Hàn Kiêu vừa nói, “Không phiền Từ đạo diễn giới thiệu, tên tuổi của Hàn tiên sinh tôi đã nghe qua rồi. Thời gian trước có nghe cấp dưới nói cậu ấy mua một bộ phòng ở Nhất Phẩm Lan Đình.”
“Ngưỡng mộ đại danh Dương tiên sinh đã lâu.”
Hai người mặt không biểu tình đưa tay tới nắm.
Rõ ràng là chưa từng gặp nhau, hai người nói chuyện cũng rất khách sáo, nhưng cho người bên ngoài cảm giác giống như là cừu địch nhiều năm không thấy, hết sức đỏ mắt.
Dương Dương bất động thần sắc đánh giá Hàn Kiêu. Nhớ tới trước đó Địch Lệ Nhiệt Ba chờ mong cảnh hôn, cảnh kíƈɦ ŧìиɦ vô cùng, hai mắt nhắm lại, che lấp cảm xúc dần dần dày lên dưới đáy mắt.
Ngay lúc Dương Dương dò xét Hàn Kiêu, đồng thời, Hàn Kiêu cũng đang quan sát Dương Dương.
Nam nhân mặc dù không có giác quan thứ sáu của nữ nhân, nhưng Hàn Kiêu vẫn bén nhạy phát hiện ác ý của Dương Dương đối với hắn. Suy nghĩ kỹ một chút, đây là lần thứ nhất hắn gặp Dương Dương, lúc trước cũng chưa hề đắc tội anh ta. Tại sao Dương Dương lại không chút nào che giấu ác ý với hắn?
Sự ác ý vô danh này khiến hắn theo bản năng vô cùng bài xích nam nhân ở trước mắt.
Chán ghét không có lý do.
Những người xung quanh đều yên tĩnh.
Ngay ở thời khắc hai người giằng co không cân sức, hiện trường đóng phim truyền đến một giọng nói ôn nhu mềm mại, “Từ đạo diễn, tôi chuẩn bị xong rồi.”
Hai người đột nhiên buông tay
“Nhiệt Ba, cô đến rồi à? Giới thiệu cho cô một chút, vị này là người đầu tư chủ yếu cho bộ phim này của chúng ta, Dương tiên sinh.”
Địch Lệ Nhiệt Ba trên mặt mang một nụ cười lạnh nhạt “Tôi và anh ta hoàn toàn không quen biết nhau”, kiệt lực phủi sạch quan hệ với Dương Dương, “Chào anh Dương tiên sinh.”
Dương Dương nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba trong bộ dạng cổ trang.
Tóc dài buông xõa ra phía sau đầu, trên núi tóc cài trâm ngọc, trang phục cổ trang đầy hoa lệ, chất vải rất tốt, phác họa ra eo thon một tay có thể ôm hết, phía trên ôm sát người, phía dưới là làn váy mỏng nhiều tầng, vừa di chuyển, làn váy tản ra nhẹ nhàng vô cùng thục nữ, như gió thổi qua cành liễu, thướt tha yêu kiều.
―― “Cái cẩu nam nhân này nhìn mình mê mẩn như vậy, khẳng định là đã bị sắc đẹp của mình hấp dẫn rồi!”
Dương Dương hoàn hồn, “Chào cô.”
“Dương tiên sinh ngồi một lúc đi, tôi còn phải chỉ cho Nhiệt Ba và Hàn Kiêu diễn cảnh kế tiếp.”
Nhắc tới cũng thật khéo, cảnh quay hôm nay của Địch Lệ Nhiệt Ba và Hàn Kiêu, còn rất mập mờ, chính là cảnh sau khi nhân vật của Hàn Kiêu được Địch Lệ Nhiệt Ba cứu về, Địch Lệ Nhiệt Ba tận tình chăm sóc hắn không kể ngày đêm.
Mà cảnh cuối cùng, còn là một cái hôn động tình.
Đương nhiên, không phải là hôn thật, trước đó cũng đã nói rồi, tất cả cảnh hôn đều sẽ tá vị.
Nhân viên dựng hiện trường đã sẵn sàng, Tôn tổng và Dương Dương ngồi trước màn hình theo dõi nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba và Hàn Kiêu bên trong hiện trường quay phim.
Địch Lệ Nhiệt Ba bưng một chén thuốc từ bên ngoài đi vào, ngồi ở bên giường Hàn Kiêu. Cô thử nhiệt độ bên trong chén thuốc một chút, muốn gọi Hàn Kiêu tỉnh dậy để uống, nhưng Hàn Kiêu đang hôn mê bất tỉnh, thuốc cho uống cũng không đi vào.
Nghiêm túc suy nghĩ một chút, Địch Lệ Nhiệt Ba tức giận ngậm một ngụm chén thuốc, nắm cằm của Hàn Kiêu, cúi người, muốn đem thuốc trong miệng đút cho Hàn Kiêu.
Phía sau màn hình giám sát Dương Dương mi tâm nhíu chặt, sắc mặt che lấp, giật giật cà vạt, trên mặt mũi tràn đầy hai chữ không vui.
Trợ lý Triệu Bân đứng phía sau nhìn sắc mặt ông chủ nhà mình, trong lòng hiểu rõ chắc chắn có chỗ nào đó chọc hắn không vui.
Ánh mắt Triệu Bân đặt ở trên màn hình, đột nhiên nhớ tới trước đó có tin đồn Địch Lệ Nhiệt Ba được kim chủ nào đó bao nuôi, tâm giật mình, giống như trong lòng đã chứng thực được chuyện gì đó, cúi đầu.
Ở hiện trường đóng phim, môi Địch Lệ Nhiệt Ba và Hàn Kiều chỉ kém một khoảng cách nhỏ, chỉ cần nhìn xuống là thấy môi đối phương. Vào thời khắc mấu chốt, Hàn Kiêu ung dung tỉnh lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, thời gian ngưng đọng lại.
Địch Lệ Nhiệt Ba phảng phất giống như ý thức được cái gì đó, đột hiên đứng dậy, thấy vậy Hàn Kiêu liền liều mạng nắm chặt lấy cổ tay Địch Lệ Nhiệt Ba, đụng đổ chén thuốc trên tay cô.
“Đừng đi!” Giọng nói Hàn Kiều yếu ớt, cực kì khô khàn, “Tại sao ngươi cứu ta?”
Bàn tay Hàn Kiêu bỗng nhiên dùng sức nắm chặt hơn, Địch Lệ Nhiệt Ba bất ngờ không kịp đề phòng ngã xuống giường, ngã vào trong ngực Hàn Kiều.
Hàn Kiêu có một cỗ xúc động muốn đẩy Địch Lệ Nhiệt Ba ra, dưới đáy lòng như mặt nước có gợn sóng khuếch tán.
Nhưng ở dưới ánh mắt kinh hoảng kia của Địch Lệ Nhiệt Ba, hắn lại nhịn xuống được phần sợ hãi này.
Tình cảm hai người dần dần tăng lên.
Hàn Kiều bỗng nhiên ném Địch Lệ Nhiệt Ba lên giường. Khi cảm nhận được trời đất quay cuồng, Địch Lệ Nhiệt Ba lại hoảng sợ nâng ánh mắt mong đợi lên nhìn Hàn Kiều.
Dương Dương nắm chặt ống kính trong tay.
“Không được! Ngươi đừng...” Câu nói chưa kịp hoàn thiện thì đã im bặt.
Ống kính được kéo ra xa, ở bên trong khung cảnh rất mờ hồ, giống như hai người vẫn còn đang động tình hôn nhau, bị nửa chặn nửa che.
“Cắt” Từ đạo diễn cười nói: “Rất tốt, qua!”
Địch Lệ Nhiệt Ba lập tức ngồi dậy, chỉ sợ vừa rồi tiếp xúc quá thân mật sẽ làm Hàn Kiều không vui, “Thầy Hàn, thật xin lỗi, vừa rồi đã mạo phạm anh rồi, anh không sao chứ?”
Hàn Kiều vẫy tay, “Không sao đâu.”
Đáy mắt Dương Dương u ám càng sâu.
Từ đạo diễn nhìn về phía hai nhà đầu tư ba ba, “Dương tổng, Tôn tổng, thấy thế nào?”
Tôn tổng xem xét tình thế, trong lúc nhất thời không nói chuyện, mà là nhìn về hướng sắc mặt của Dương Dương, có ý tứ thăm dò hắn.
“Dương tổng cảm thấy thế nào?”
Dương Dương hạ lông mày nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, không nói gì.
Sắc mặt hắn rất khó coi, vốn hắn đã không cười không nói đã lạnh bây giờ lại lạnh thêm, bộ dạng không giống như là hài lòng đối với cảnh diễn này.
Tôn tổng lập tức hiểu ra.
“Tôi cảm thấy không được tốt lắm,” Hắn gật gù đắc ý đâm chọt, “Trước khi đến đã nghe nói tiểu thư Địch Lệ Nhiệt Ba trên mạng có nhiều lời đồn không hay, nhưng diễn xuất rất tốt nên mới đến xem xét thử, ai ngờ cô diễn không có gì đặc sắc, quá bình thường, đúng thật lời đồn không thể tin.”
Từ đạo diễn thật sự không thể tin được Tôn tổng lại nói như vậy, không dám tức giận, chỉ đành nhẫn nại hỏi: “Không biết là Tôn tổng không hài lòng chỗ nào?”
Tôn tổng giả vờ giả vịt lắc đầu thở dài, “Tôi là người ngoài nghề, không hiểu được những thứ này, nhưng thật lòng cảm thấy không tốt. Tôi nói Từ đạo diễn nghe, Địch tiểu thư diễn như thế này mà một lần đã qua, vậy tại sao Hàn Tinh của chúng ta lại bị NG nhiều đến như vậy? Từ đạo diễn không phải là cố ý khi dễn Hàn Tinh nhà chúng tôi đấy chứ?”
Từ đạo diễn sắc mặt không được tốt lắm, cúng rắn trả lời: “Sao lại thế được.”
Tôn tổng tỏ vẻ hiểu biết nói; “Có hay không thì trong lòng ngài tự biết rõ, bất quá tôi chính là đã nhìn ra, chỉ sợ một ngàn vạn tôi bỏ ra đổ hết xuống sông xuống biển rồi, diễn xuất của Địch tiểu thư thật khiến cho tôi không yên tâm.”
Hàn Kiêu là người đứng giới giải trí rất lâu, đã đánh giá qua rất nhiều nhà đầu tư, nghe Tôn tổng nói vậy, lập tức không khách khí đáp trả “Nếu như ngay cả diễn xuất của Địch Lệ Nhiệt Ba cũng làm cho Tôn tổng không yên tâm, tôi nghĩ ở trong giới giải trí này cũng không thể tìm được một nữ diễn viên nào làm ngài yên tâm đâu.”
Bị người trước mặt khuyên nhủ, Tôn tổng cũng không dừng lại, nhưng ông ta biết Hàn Kiều này nổi tiếng như thế nào, không dám ở trước mặt mắng chửi hắn, chỉ đành tiếp tục trút giận lên Địch Lệ Nhiệt Ba.
“Nếu như Hàn tiên sinh đã tán thành Địch Lệ Nhiệt Ba diễn tốt, như vậy đi, Địch tiểu thư có thể một mình diễn lại cảnh đó cho chúng tôi xem được không, để chúng tôi xem thực lực của cô tốt như thế nào, tôi nghĩ Địch tiểu thư đây nhất định cũng không để ý đúng không?”
Lý Hàn Tinh ở một bên hiểu chuyện cố tình thêm mắm thêm muối, “Chị Nhiệt Ba, Tôn tổng nhanh mồm nhanh miệng nhưng thực chất không có ác ý gì đâu, dù sao anh ấy đã đầu tư một vạn vào bộ phim này, đó cũng không phải là số tiền nhỏ, mong chị thông cảm cho. Anh ấy mặc dù không phải là người trong nghề, nhưng được cũng như là người xem, phim truyền hình của chúng ta không phải cho người ta xem sao? Người xem đã nói không tốt, vậy khẳng định là không tốt, không bằng chị diễn lại mấy lần cho Tôn tổng nhìn xem đi?”
Từ đạo diễn miệng cười nhưng lòng không cười, “Trang điểm rất tốn thời gian, chỉ sợ sẽ làm chậm trễ thời gian của Tôn tổng.”
“Vậy cứ để bộ dạng như thế này đi, Địch tiểu thư không cần phải trang điểm, cứ để như vậy đã rất xinh đẹp rồi. Tôi đã xem qua không ít phim cổ trang, những nữ nhân ở trong thanh lâu chính là bộ dạng như vậy, hay là Địch tiểu thư ngẫu hứng nhảy một bản cho mọi người cùng thưởng thức đi?”
Dương Dương nghe vậy, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Tôn tổng một chút, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo, ngũ quan như là đội lên một lớp băng sương, khiến cho người ta không thể nào không cảm thấy lạnh đến đến đóng băng.
Bầu không khí hạ xuống đến âm độ, không có một người nào nói chuyện
___ “Ông ta khẳng định là đã biến chính mình trở thành người để xả giận rồi, cẩu nam nhân này lại thờ ơ ở một bên nhìn mình bị người ta khi dễ, đây không được tính là đàn ông! Cả thái giám cũng không bằng!”
___ “Đã sớm biết cẩu nam nhân này không đáng tin cậy, quả nhiên vẫn là phải tự mình ra tay.”
Địch Lệ Nhiệt Ba bình thản như không có chuyện gì xảy ra ngồi xuống bên cạnh, nói chuyện không chút khách khí, “Thật sự thì ngài nói chuyện với tôi rất khó nghe, Tôn tổng không ở trong ngành chúng tôi, cũng không nên nghe theo lời người ta nói bậy bạ, vừa rồi Từ đạo diễn rất hài lòng, tôi cũng rất hài lòng, ngài lại nói tôi diễn không tốt... Tôn Tổng, ánh mắt ngài nếu nhìn không tốt thì đi ra đường cũng phải đeo kính, không hiểu thì cũng đừng phê bình, nói mò sẽ làm người khác chê cười.”
“Huống chi, ngài nói ngài chính là nhà đầu tư của bộ phim này, coi như là ngài đầu tư một ngàn vạn đi, chỉ bỏ ra từng đấy mà còn muốn tôi nhảy một bản, vậy thứ lỗi cho tôi hỏi thẳng, ngài xứng sao? Chỉ là một ngàn vạn mà thôi, cũng không cảm thấy ngại mà dám ở trước mặt tôi nói năng bừa bãi, đúng không nhà đầu tư? Đầu tư một ngàn vạn cũng đừng làm trò mất mặt xấu hổ trước mặt tôi, cái này cũng chỉ bằng tiền tiêu vặt của tôi mà thôi, loại người như ngài tôi cũng gặp nhiều rồi, ở trước mặt tôi chỉ chỉ trỏ trỏ như thế thì được tính là loại người gì đây?”
Dương Dương đang chuẩn bị nói chuyện: “...”
Từ đạo diễn đang định thay mặt Địch Lệ Nhiệt Ba từ chối: “...”
Hàn Kiêu muốn nói lại thôi: “...”
Tại thời điểm này, các diễn viên khác và nhân viên kinh ngạc đến mức miệng cũng không khép lại được, những ngày này mặc dù chứng kiến được cái miệng của Địch Lệ Nhiệt Ba tác oai tác quái, nhưng lại không thể tin được, cái miệng này dám ở trước mặt nhà đầu tư lại không kiềm chế như vậy.
Từ đạo diễn cũng không nghĩ tới có nhiều người ở đây mà Địch Lệ Nhiệt Ba dám nói chuyện như thế với Tôn tổng, Từ đạo diễn tức giận đến mức phát run, thái độ thay đổi, “Địch Lệ Nhiệt Ba, cô có biết cô đang nói cái gì không?”
“Từ đạo diễn, đây chính là diễn viên đoàn làm phim của ngài?” Tôn Tổng chỉ vào mặt Địch Lệ Nhiệt Ba nghiêm nghị chất vấn Từ đạo diễn: “Từ đạo diễn, tôi chính vì tín nhiệm ngài nên mới đầu tư một ngàn vạn cho bộ phim này, nhưng ngài xem, ngài tìm đâu ra cái người đàn bà này đóng vai nữ chính vậy, diễn thì diễn chẳng ra sao, công phu miệng cũng không tệ chút nào.”
“Ngài có biết hay không, các tin dồn trên mạng vẫn còn chưa được hạ xuống cũng chính là vì Địch Lệ Nhiệt Ba chống lại bộ phim này, Địch Lệ Nhiệt Ba nên xem xét nên bồi thường bao nhiêu đi, loại minh tinh như thế này có diễn mãi cũng không nổi được, cũng chỉ có mình ngài kiên trì dùng cô ta! Sau khi tôi trở về sẽ nói rõ chuyện này với Tiếu tổng, nếu như ngài không thể xử lý tốt việc này, vậy chúng tôi sẽ cân nhắc rút tiền vốn đầu tư!”
“Nữ minh tinh như tôi? Tôi là loại nào? Tôn tổng tự thấy, Lý Hàn Tinh có thân thích với ngài, càng thích hợp với nhân vật nữ chính hơn tôi sao?” Địch Lệ Nhiệt Ba nói xong, giống như hiểu ra được việc gì, “Tôi ngược lại đã quên rằng, trước đó tôi vẫn ở Trời Ngu, công ty bắt tôi đưa vai nữ chính của bộ phim này tặng cho Lý Hàn Tinh, việc này chắc hẳn là ý của Tôn tổng rồi.”
___ “Cho nên mới nói, gả cho cẩu nam nhân này cũng không có tác dụng gì hết, sẽ không yêu mình càng sẽ không không giúp mình, ở thời khắc quan trọng cũng sẽ không ra mặt giúp mình, haizzz, bởi vậy mới nói, Địch Lệ Nhiệt Ba ơi là Địch Lệ Nhiệt Ba, mày dựa vào trời còn không bằng tự dựa vào chính mình.”
Hiện trường đóng phim không một ai nói chuyện, trở nên yên ắng lạ thường, gần như tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Bị Địch Lệ Nhiệt Ba nhục nhã trước mặt mọi người, Lý hàn Tinh tức giận mặt nhăn nhó, hai mắt đẫm lệ nhìn Tôn tổng.
Tôn tổng chỗ nào chịu được.
“Từ đạo diễn, đây chính là nữ chính mà ông tuyển đấy! Hôm nay, nếu ngài không đổi nữ chính, tôi lập tức liền rút vốn!” Nói xong, hắn quay sang nói với Dương Dương: “Dương tổng, ngài cũng thấy, đây chính là thái độ của Địch Lệ Nhiệt Ba đối với chúng ta!”
“Đổi nhân vật nữ chính?” Ánh mắt lạnh của Dương Dương liếc nhìn Tôn tổng “Theo ông, nếu đổi nữ chính thì ai phù hợp hơn?”
Nghe Dương Dương nói vậy, Tôn tổng liền cho rằng Dương Dương cũng giống như mình, thấy Nhiệt Ba có chỗ không ưng ý, liền kéo tay Lý Hàn Tinh qua, “Tôi rất tin tưởng đối với khả năng diễn xuất của Lý Hàn Tinh.”
Lý Hàn Tinh không kịp phản ứng thì đã nghe được tiếng Dương Dương trào phúng.
“Thì ra Tôn tổng cứ luôn miệng nói diễn tốt, lại chính là Lý tiểu thư diễn xuất bị NG 30 lần mà ngay cả lời thoại cũng không nhớ rõ, tôi biết Tôn tổng có thích phong cách riêng, nhưng thật sự không nghĩ tới đến mức khiến ngài phải khích lệ vài câu như vậy.” Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn trên nhìn dưới đánh giá Lý Hàn Tinh một chút, vô cùng khinh bỉ bắt bẻ nói: “Người ngoài nhìn bộ dạng của Lý tiểu thư không biết sẽ nghĩ cô ta tới đoàn phim để diễn thời trang, mọi người trong đoàn phim chúng ta ai không mang đồ cổ trang chờ diễn? Giữa ban ngày cô ta mặc cái sườn xám cho ai nhìn?”
“Tôn tổng nếu như muốn rút vốn, không có vấn đề, Từ đạo diễn, Tôn tổng muốn rút bao nhiêu tôi lại bỏ vào bấy nhiêu, ngài yên tâm, tôi vẫn còn tiền tiêu vặt, mà tôi lại rất có lòng tin với diễn xuất của mình.”
Dương Dương cảm thấy mình không cần thiết phải xuất hiện ở đây, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không cần mình cũng có thể tự giải quyết được mọi việc.
“NG ba mươi lần?” Dương Dương nhẹ nhàng châm biếm, đánh giá Lý Hàn Tinh một chút, rất nhanh thu hồi ánh mắt của mình, “Gu của Tôn tổng cũng thật mặn. Hai ngày trước tôi còn nói chuyện với Tiếu tổng về việc hợp tác với ông, Tiếu tổng từng đề xuất sản phẩm của công ty Tôn tổng với tôi, hiện tại xem ra, việc hợp tác vẫn còn phải xem xét lại thật kĩ.”
“Cái này...” Tôn tổng trong lúc này cũng không nghĩ tới Dương Dương lại đem việc này ra để nói, có thể có được những mối quan hệ hợp tác như vậy, hắn cũng tốn không ít tâm tư mới có được, nhất thời gấp gáp, “Dương Tổng, đây là hai chuyện khác nhau, nếu như ngài không tin được, có thể để Hàn Tinh diễn cho ngài xem một vở kịch xem sao, NG hai ba mươi lần, có thể chỉ là nói mò mà thôi.”
“Từ đạo diễn, là nói mò sao?”
Từ đạo diễn cười nói: “Thật sự nếu nói là NG 30 lần cũng thật khoa trương, cùng lắm chỉ là mười mấy hai mươi lần thôi, Hàn Tinh diễn thì nhìn vẫn được, chỉ là còn cần phải học tập nhiều.”
Địch Lệ Nhiệt Ba không chút nào che dấu một tiếng cười nhạo.
Dương Dương nói với Từ đạo diễn: “Từ đạo diễn, Tôn tổng nói như vậy cũng quả thật không sai, việc tuyển chọn diễn viên quả thực có vấn đề, ngài vẫn nên tự xem xét lại đi.”
Tôn tổng trên mặt xuất hiện ý cười.
Dương Dương nói tiếp: “Diễn viên giống Lý Hàn Tinh bị NG mười mấy hai mươi lần, ở đoàn phim này chỉ làm mọi người tốn thời gian thôi.”
Sắc mặt Tôn tổng xanh trắng.
“Tôn tổng, ngành nghề nào cũng phải để cho người trong nghề nhận xét, tôi không phải người trong nghề, sẽ không dễ dàng xem ai diễn tốt hay tệ. Bất quá Từ đạo diễn ở trong nghề nhiều năm như vậy, tôi tin tưởng ánh mắt của ông ấy rất chuyên nghiệp. Mà tôi lại rất có lòng tin đối với khả năng diễn xuất của Địch tiểu thư, vừa rồi nếu không phải là đứng đằng sau máy quay thì tôi thiếu chút nữa đã tưởng Địch tiểu thư thật tâm thật lòng với Hàn tiên sinh rồi.” Hắn nhìn về phía Địch Lệ Nhiệt Ba, đáy mắt không rõ ý vị.
Địch Lệ Nhiệt Ba chột dạ di chuyển ánh mắt.
Nghe Dương Dương nói như vậy, Tôn tổng liền biết mình phán đoán sai lầm.
Rõ ràng trước đó nhìn sắc mặt kia của Dương Dương, khẳng định có phần bất mãn đối với diễn xuất của Địch Lệ Nhiệt Ba, nhưng mà bây giờ tại sao lại nói tốt cho Địch tiểu thư kia?
Nhưng mặc kệ dù như thế nào, hôm nay hắn cũng không thể ở đây đắc tội Dương Dương được.
Sự việc này xem ra phải bỏ xe giữ tướng rồi.
Hắn cười nói: “Dương Tổng nói đúng, mỗi ngành nghề đều có người nhận xét, vẫn là Dương tổng tài giỏi, không giống tôi, gần đây xem TV quá ít, là tôi lỡ lời.”
Địch Lệ Nhiệt Ba cố ý hỏi tới đầu đuôi sự việc, “Ồ? Tôn tổng thật sự cảm thấy tôi diễn tốt, Lý Hàn Tinh diễn kém thật sao?”
Lý Hàn Tinh lặng lẽ giật giật ống tay áo Tôn tổng, lại bị Tôn tổng một đường hất ra, “Đương nhiên, diễn xuất của Hàn Tinh vẫn còn phải luyện nhiều một chút, bị NG nhiều như thế quả thực đã làm chậm tiến độ của đoàn phim rồi.”
“Cũng không phải học một ngày liền biết, nếu cứ tiếp tục như thế chỉ sợ sẽ làm chậm trễ tiến độ của đoàn làm phim, Tôn tổng, Hàn Tinh cũng là cháu gái của ngài, không bằng ngài ở nhà cho mời lão sư đến dạy cho Hàn Tinh mấy kĩ năng diễn xuất đi. Chờ khi nào kĩ năng tiến bộ lại sắp xếp cho Hàn Tinh mấy bộ phim, ngài thấy thế nào?”
Sắc mặt của Tôn tổng thật sự không thể nào dùng hai từ “khó coi” để hình dung.
Lý Hàn Tinh giận quá mất khôn nói: “Địch Lệ Nhiệt Ba, cô có ý gì? Cô muốn đuổi tôi đi thật sao? Tôi nói cho cô biết, tôi đã ký hợp đồng cùng đoàn làm phim rồi! Cô cho rằng cô là ai? Cô muốn làm gì cũng được sao?”
Dương Dương một bộ dạng lạnh lùng nhìn Tôn tổng.
Tôn tổng vội vàng cười nói: “Việc đó là đương nhiên, khẳng định không thể chậm trễ tiến độ của mọi người được.”
Lý Hàn Tinh không thể tin được, “Tôn tổng!”
“Đi!” Tôn tổng thấp giọng trách mắng: “Đừng nói chuyện!”
“Lý tiểu thư ở đoàn phim chúng ta diễn rất lâu, kĩ năng diễn xuất rất chênh lệch, đến mức tổng số lần bị NG còn nhiều hơn cả số lần diễn tốt, chỉ cần là người mới tới hai ngày cũng có thể hoàn thành những cảnh quay trước đó rồi,” Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười, đứng dậy, “Chút nữa còn có cảnh quay của tôi, không thể nói chuyện cùng các vị được, thất lễ rồi.”
Tôn tổng lại tức đến sôi ruột, cũng không muốn ở lại đây, “Dương Tổng, hôm nay tôi còn có việc, bây giờ cũng không còn sớm, tôi đi trước, lúc nào ngài có thời gian có thể bàn bạc về chuyện làm ăn cùng tôi không?”
Dương Dương lời ít mà ý nhiều, tuyệt đối không nói ra thời gian cụ thể chỉ nói đáp án, “Được.”
Tôn tổng thầm mắng mình vì để giúp nữ nhân này mà mất đi đại sự, việc hợp tác này xem ra còn phải tốn thêm thời gian, bây giờ hắn nhìn Lý Hàn Tinh cũng thêm mấy phần buồn chán.
“Vậy tôi liền đi trước.” Nói xong vứt Lý Hàn Tinh ra, vội vàng rời đi.
Lý Hàn Tinh thấy chỗ dựa của mình bỏ đi, ở đây toàn là những lời chế giễu cùng ánh mắt khinh bỉ, lúc này mới giậm chân một cái, khóc đuổi theo.
Thấy người đi, Dương Dương vô ý thức vuốt ve nhẫn cưới trên ngón tay.
Nhân viên bên ngoài vụиɠ ŧяộʍ đứng quan sát cũng nhao nhao tản ra.
Địch Lệ Nhiệt Ba lắc lắc bờ eo thon đi tới, “Dương Tổng, hôm nay thật sự cảm ơn ngài, nếu như không phải nhờ ngài, tôi cũng không biết phải làm như thế nào để kết thúc sự việc này.”
Dương Dương nhíu mày, giả vờ giả vịt cùng cô, “Địch tiểu thư không cần phải khách khí, nếu quả thật cô cảm kích tôi...” Hắn lấy một tấm thẻ phòng từ tay trợ lý Triệu Bân ra, đưa cho Nhiệt Ba.
“Tôi cảm thấy rất hứng thú đối với Địch tiểu thư, đêm nay dự định ở lại đây một đêm, cho nên, không biết tôi có cái vinh hạnh này hay không, có thể mời Địch tiểu thư đến phòng tôi trò chuyện đếm khuya một chút?” Ngữ khí cùng lời nói đều mập mờ.
Chỉ là một tấm thẻ phòng, lại có rất nhiều ý nghĩa.
―― “Mình biết rắp tâm hắn không tốt muốn hại mình mà!”
―― “Cẩu nam nhân, đêm nay anh chắc chắn phải chết!”
Địch Lệ Nhiệt Ba uyển chuyển cự tuyệt, “Tôi nghe nói Dương tiên sinh đã kết hôn rồi, cô nam quả nữ chung sống một phòng, nếu như vợ ngài biết, sợ rằng sẽ hiểu lầm.”
Khóe miệng Dương Dương cười mỉm, “Địch tiểu thư hiểu lầm rồi, đêm nay tôi còn hẹn với Từ đạo diễn nữa.”
“...”
Địch Lệ Nhiệt Ba gượng cười hai tiếng, “Thì ra là vậy.”
Dương Dương bỗng nhiên đứng dậy, ở trên cao nhìn xuống cô, “Ba ba đi đây.”
Địch Lệ Nhiệt Ba trên mặt mang ý cười.
―― “Cẩu nam nhân, đêm nay nếu anh không chết thì chính là tôi chết!”
―― “Anh chờ đó cho tôi!”