Chương 82

Đối phương nhanh tay lẹ mắt thoáng cái đã kéo được cánh tay cụt ngủn của cô. Cũng không biết có phải là do tuyến lệ của trẻ con tương đối phát triển hay không, Trịnh Tố Nhã bị nắm đến đau nhói, vành mắt lập tức đỏ lên, ngay tức thì con ngươi đen láy hiện ra một mảnh nước mắt trong suốt lấp lánh.

“Đừng khóc đừng khóc, cô bé, cháu…” Đường Văn Triết vừa mới chuẩn bị dỗ tiểu loli không biết từ đâu nhảy ra này, lúc cúi đầu chú ý tới bộ dáng của cô, nhất thời sửng sốt, đứa nhỏ này… Lớn lên cũng quá giống nhau với Tố Nhã khi còn bé a!

Giống đến dễ sợ!

Chờ một chút, chẳng lẽ là, Con nhóc này chính là con riêng của Tố Nhã ở bên ngoài hay sao?!! Đường Văn Triết bị suy nghĩ của bản thân dọa sợ, cô nhóc này thoạt nhìn bất quá cũng chỉ mới được 3 tuổi, thời điểm Tố Nhã qua đời là 23 tuổi, nói cách khác vào lúc Tố Nhã 20 tuổi đã sinh ra đứa nhỏ này rồi.


Tầm bậy, chuyện này không có khả năng a! Tố Nhã vẫn sống dưới tầm mắt của bọn họ, không có đạo lý nào cô có một đứa con gái lớn như vậy mà bọn họ lại hoàn toàn không biết được a.

Không không không, hiện tại những chuyện này không phải là trọng điểm, tại sao nhóc con lại ở chỗ này? Nếu lỡ như bị Tuyết tỷ phát hiện được, vậy biết phải làm sao!!!

May mà Tuyết tỷ vừa mới đến phòng ăn lấy thức ăn, còn mình thì đi về trước, bằng không nếu để hai người này gặp nhau, vậy còn không bằng thiên thạch rơi xuống địa cầu, diễn ra diệt thế quy mô thế giới hay sao!

Không nói hai lời, Đường Văn Triết lập tức ẵm lấy Trịnh Tố Nhã lên, vội như điên mà chạy ào vào phòng, ném Trịnh Tố Nhã xuống giường, sờ sờ đầu của cô, tiện thể véo má một cái, cười híp mắt nói: “Bạn nhỏ, trước cứ ở chỗ này đợi đi, chút nữa chú sẽ trở lại nha.”


Nói xong, rầm một tiếng liền đóng cửa phòng lại, vô cùng lo lắng mà chạy đi tìm Tào Văn Hoan, mấy loại chuyện này hắn tuyệt đối không muốn tự mình gánh chịu, thế nào cũng phải kéo một đồng đảng xuống nước cùng, thương lượng một chút xem tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.

Trịnh Tố Nhã há hốc mồm, vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện, cứ như vậy mà trơ mắt nhìn bản thân lần thứ hai bị nhốt vào phòng, còn cái tên đầu sỏ không giải thích được kia lại chạy đi như điên.

Cô bĩu môi, dựa theo cách cũ, lần thứ hai chất đống ở trước cửa phòng, sau đó mở cửa ra, bình tĩnh rời đi.

Lần thứ hai tiến vào giai đoạn trèo cầu thang, nào ngờ, còn chưa đi được mấy bước, ở ngoài bìa lầu hai —— căn phòng của Đàm Hải, bỗng nhiên mở cửa ra, có một thiếu nữ trẻ tuổi tay cầm chổi đi ra từ bên trong, ánh mắt cô liếc nhìn qua chợt phát hiện có một đứa bé đứng ở cầu thang, cho là cô bò lên chơi từ phía dưới, nhất thời tức giận quát bảo dừng lại: “Ở đâu ra con nhóc này, còn không mau đi xuống phía dưới!”


Trịnh Tố Nhã bi thôi, căn bản không nghĩ tới đột nhiên có người ở lầu hai hơn nữa lại còn phát ra tiếng nói, nhất thời tay trượt một cái, chân run lên, toàn bộ thân thể tròn ủm giật ngược về phía sau.

Hiển nhiên là thiếu nữ cũng không nghĩ tới chuyện sẽ biến thành như vậy, nhất thời hoảng sợ mở to hai mắt, hét lên một tiếng “A ——”.

Chính là một tiếng thét chói tai này khiến Tố Nhã lắc lư một cái, bỗng nhiên cô hoàn hồn lại, té xuống như thế cô không chết cũng phải bị chấn động não a! Dưới tình huống hoảng loạn, rất nhanh Quy Nguyên Quyết trong cơ thể Trịnh Tố Nhã chuyển động xoay tròn, trong chớp mắt phảng phất như cô thấy được một chùm sáng màu xanh biếc hiện lên.

Sau đó, trong không khí truyền đến một trận rung động của nguyên tố hệ mộc, chậu lan dùng để xanh hoá được treo bên trong phòng khách bỗng nhiên vươn dài nhánh ra, nhanh chóng quấn một vòng quanh hông của Tố Nhã, nâng cô lên, vừa mới nâng tới cầu thang lầu một, khí tức của nhánh cây màu xanh kia bị rối loạn, không nhịn được phải tản ra.
Trịnh Tố Nhã té “rầm” một cái, rơi đến sát mép cầu thang lầu một, nào ngờ bị mất thăng bằng, rơi từ sát mép xuống dưới. May là chỉ có một tầng, cô cũng không bị thương gì, nhưng mới vừa nãy giữa lúc hốt hoảng thao túng nguyên tố hệ mộc dường như đã tiêu hao quá nhiều lực lượng của cô, thậm chí Trịnh Tố Nhã còn chưa kịp kiểm tra một chút, thử xem hình thức cụ thể của cổ lực lượng trong cơ thể này là gì đã bị cảm giác mệt mỏi ùn ùn kéo tới khiến cho hôn mê.

Trong biệt thự cũng không phải là không có những người khác, có mấy người đứng ở lầu một nghe được tiếng la ban nãy đều mở cửa phòng ra, vừa lúc nhìn thấy chậu lan cuốn lấy một đứa bé, trong chớp mắt đó, thiếu chút bọn họ còn nữa tưởng rằng BOSS thực vật tập kích bất ngờ!

Bất quá không chờ bọn họ ra chiêu, thực vật đã không thấy đâu, mà đứa bé phấn điêu ngọc mài kia lại đang nằm rạp trên đất, không hề nhúc nhích.
“Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì?” Căn phòng của Bạch Kiến Quốc ở tận bên trong, bởi vậy lúc đi ra ngoài đã chậm hơn một chút, y liếc nhìn đứa nhỏ đang quỳ rạp trên mặt đất, lập tức tiến lên ẵm lấy cô.

Bạch Kiến Quốc vốn là một người cha đơn thân, theo quán tính sẽ sản sinh ra tình thương mến với trẻ con, nhìn đứa nhỏ chẳng biết là con cái nhà ai, gương mặt thịt đô đô, tay chân phấn nộn, nhưng thân thể lại lộ ra một cổ lạnh lẽo, rõ ràng thoạt nhìn là được chiếu cố không tồi nhưng quần áo trên người (?) lại bừa bộn, trong lòng không khỏi có chút buồn bực.

“Bé con này lớn lên thật đáng yêu, là con nhà ai vậy?”

“Kiến Quốc, là con riêng của anh hả?”

“Đến đến, kể nghe xem nào!”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play