Chương 73: Song Tu?
Trịnh Tuyết Như ôm lấy Tố Nhã đặt vào dược tuyền trong không gian, để nước suối làm dịu lại thân thể của Tiểu Nhã, ngón tay của nàng khẽ vuốt lên da thịt trắng nõn, để lại dấu một dấu đỏ tươi, khóe môi giương lên, hài lòng mà nở nụ cười.
Bỗng nhiên, xuyên qua thuật dò xét Trịnh Tuyết Như phát hiện bên ngoài có người gõ cửa, nàng cẩn thận an trí Trịnh Tố Nhã tạm thời lên một mỏm đá mềm xốp, còn chính mình thì ra khỏi không gian.
Về phần Trịnh Tố Nhã có thể đột nhiên tỉnh lại rồi phát hiện ra bí mật của không gian này hay không, điều này cũng không nằm trong phạm vi suy xét của Trịnh Tuyết Như, trong mắt của nàng căn bản là không cần phải giấu diếm gì cả, toàn bộ đồ vật của mình đều là của Tiểu Nhã, mà Tiểu Nhã cũng là của nàng.
Người gõ cửa chính là Trịnh Hạo Lâm, cậu ta biểu thị hôm qua không phát hiện Tiểu Diệp đi ăn cơm chiều, sáng sớm cũng không phát hiện em ấy đi ăn điểm tâm, cậu ta rất là lo lắng không biết có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không, nhưng vấn đề là ở phòng bên cạnh dù có gõ cửa thế nào cũng không có ai ra mở cửa, Đường Văn Triết kêu cậu ta trực tiếp tới gõ cửa phòng của Trịnh Tuyết Như luôn.
Tuy rằng rất là nghi hoặc, nhưng Trịnh tam thiếu gia vẫn mang theo một tia tâm lý may mắn đến gõ cửa, cửa vừa mới mở ra, cặp mắt nhỏ của cậu ta liền không ngừng lướt qua bên trong, đáng tiếc, lại không thấy được gì cả.
Tui đã nói rồi mà, làm sao có thể ở chỗ này được cơ chứ!
Trịnh Hạo Lâm bĩu môi, ngay cả chính cậu cũng không biết tại sao, dường như trong lòng có một cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
“Có việc?” Trịnh Tuyết Như đen mặt hỏi.
Lúc này Trịnh Hạo Lâm mới phát hiện, sắc mặt của đại tỷ nhà mình cực kém, một bộ dáng dục cầu bất mãn… Đệch, là ngủ không ngon mới đúng.
Cậu ta yên lặng quay đầu, nở nụ cười cứng ngắc: “Không có gì, chính là đến để chào hỏi chị, buổi sáng tốt lành.”
Đáp lại cậu ta, là một tiếng cửa đóng “Rầm——” lại.
Trịnh Hạo Lâm sờ sờ mũi, xoay người rời đi.
Cậu ta suy nghĩ, chẳng lẽ mới sáng sớm Tiểu Diệp đã đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng rồi sao?
Trịnh Tuyết Như cầm lấy một cái khăn lông, lần thứ hai xoay người tiến vào không gian, sau khi xác nhận Tố Nhã vẫn còn đang ngủ, thân thể không có bị tổn thương, nàng mới ngồi qua một bên tu luyện.
Rất nhanh, Trịnh Tuyết Như liền phát hiện, nàng phải tốn gần nửa tháng mới có thể củng cố xong cấp 4 sơ cấp, thế mà chỉ vừa qua một buổi tối liền cọ cọ nhảy lên tới cấp 4 trung cấp.
"...." Này là cái gì tốc độ?
Cho dù Trịnh Tuyết Như vẫn luôn thăng cấp rất nhanh cũng không khỏi lấy làm kinh hãi.
Lẽ nào, đây là song tu trong truyền thuyết? Nhất thời cặp mắt của nàng trở nên sáng ngời, nàng nghĩ đến chuyện nếu bản thân mình tăng lên rõ ràng như vậy, khẳng định cảm nhận của Tiểu Nhã sẽ càng thêm rõ ràng hơn đi?
Mặc dù mình có thể che chở cho Tiểu Nhã cả đời, nhưng với lòng tự trọng của Tiểu Nhã làm sao có thể nguyện ý bị đặt ở hậu phương vĩnh viễn cho được đây? Thế nên, để Tiểu Nhã mau chóng nhận được sức mạnh cường đại, đây vẫn có thể xem như là một biện pháp rất tốt.
Mà quan trọng nhất là, nếu làm như vậy, không phải là từ nay về sau nàng có thể một bên làm yêu với Tiểu Nhã một bên tu luyện, hiệu quả chính là làm chơi ăn thật?
Quả thực là Trịnh Tuyết Như dục cầu bất mãn cảm thấy cực kỳ thoả mãn với cái suy nghĩ này của mình. Được rồi, nàng đã bỏ quên mất ý kiến của bản thân Tiểu Nhã.
Giờ này khắc này, Trịnh Tố Nhã còn đang ngủ say trong dược tuyền cảm thấy một chút cũng không tốt, chỉ cảm giác được phảng phất như thân thể của mình đang bị đặt giữa băng cùng lửa, một hồi lạnh một hồi nóng, nóng lạnh không ngừng đan xen thẩm thấu vào chỗ sâu nhất trong linh hồn của cô, hoàn toàn không có cách nào thích ứng được.
Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến một sức mạnh cực kỳ bá đạo liều mạng lôi kéo Trịnh Tố Nhã, dường như đang muốn kéo lấy thứ gì đó ra khỏi người cô.
Tố Nhã có cảm giác, giống như mình đã tách lìa khỏi thân thể vậy, vô pháp nắm vào trong tay, bản thân lại giống như một luồng hồn phách bị nhốt lại trong thân thể này, vừa vô pháp bắt được liên lạc với bên ngoài lại vừa vô pháp rời đi.
Đúng lúc này, linh hồn đang ở bên trong cơ thể của cô truyền đến một cảm giác đau đớn mãnh liệt, thoáng chốc liền truyền khắp điểm cuối trong tinh thần, cô muốn thét lên nhưng linh hồn lại không phát ra bất kỳ thanh âm nào, chỉ thấy ngọn lửa linh hồn màu xanh đậm mờ mờ ảo ảo, không ngừng lập lòe.
“Chống đỡ, Tiểu Nhã, cố gắng lên…” Thanh âm của thiếu nữ có hơi hốt hoảng, tựa như đang được truyền đến từ một địa phương rất xa, nhưng lại tựa như đang ở ngay trong đầu, nhàn nhạt vang vọng ở bên tai.
Có cái gì đó, muốn phá ra ngoài từ trong cơ thể của cô hay sao?
Giờ này khắc này, Trịnh Tuyết Như đang tu luyện ở bên ngoài bỗng nhiên mở hai mắt ra, thoáng chốc linh khí trong không gian bắt đầu dao động mãnh liệt, mà nguồn gốc dao động được phát ra từ Trịnh Tố Nhã đang nằm ở trong hồ.
Bầu trời linh khí nơi Trịnh Tố Nhã đang nằm chẳng biết từ lúc nào bỗng nhiên nó đã tạo thành một vòng xoáy, mà vòng xoáy này lại giống như một con ác thú không biết thoả mãn, cái miệng mở to như một chậu máu, điên cuồng hút lấy tất cả linh khí bên trong không gian.
Trịnh Tuyết Như gần như là lấy tốc độ mắt thường có thể quan sát được, thoáng chốc liền nhìn thấy linh khí nồng đậm đang vây quanh lại, điên cuồng vọt vào trong cơ thể Tố Nhã một cách không gì sánh được, số lượng khổng lồ như vậy cho dù là một cao thủ cấp 10 đến hấp thu cũng không hoàn toàn có thể tiêu hóa được, huống chi là Tiểu Nhã vừa mới đột phá cấp 2 không bao lâu…
Không!!! Tiểu Nhã sẽ chết, Tiểu Nhã sẽ bị bạo thể mà chết, không, không được, không thể…
Trịnh Tuyết Như luôn luôn bễ nghễ chúng sinh, lúc này đây trong đáy mắt nàng tràn ngập sự sợ hãi, nàng gần như là dùng tốc độ nhanh nhất trong cả cuộc đời này của mình để vọt tới bên cạnh Trịnh Tố Nhã.
“Bịch ——” Một màn chắn vô hình hung hăng đẩy Trịnh Tuyết Như trở ngược ra ngoài.