Chướng 66: Thâm ý

 "Đường đội phó!" Bạch Kiến Quốc lập tức phản ứng lại, đứng dậy lên tiếng chào hỏi Đường Văn Triết, ngay ngay thẳng thẳng, không hề có chút bộ dáng làm ra vẻ.

Nhưng bên phía Bạch Thiểu Bác lại bị dọa đến triệt để ngốc ra, điều đầu tiên hắn nghĩ tới chính là, tiếng mình rống giận hồi nãy sẽ không bị nghe được đi, không thôi vậy quá mất thể diện rồi.

"Đường… Đội phó, xin chào."Bạch Thiểu Bác kéo ra một nụ cười cứng đờ, "Em là…"

Đường Văn Triết không chút nể mặt hắn, chỉ là thoáng gật đầu một cái với Bạch Kiến Quốc, đường nhìn lập tức đặt lên người Trịnh Tố Nhã đang nhìn mình bằng một cặp mắt vô tội kia.

"Tiểu Diệp, sao em lại tự chạy ra ngoài một mình thế này?" Hắn ôn hòa vỗ vỗ đầu Trịnh Tố Nhã, bỗng nhiên hiểu rõ, vì sao Tuyết tỷ lại thích vuốt tóc như vậy, xúc cảm thật sự không chỉ là tốt thôi đâu, cảm giác rất giống với lúc còn bé khi dễ Tào Vân Hoan.


Tố Nhã chớp chớp mắt, nói rất chi là vô tội: "Em đã sớm khỏe rồi, đang định ra ngoài đi bộ một chút."

"Thừa dịp Tuyết tỷ không có ở đây?" Đường Văn Triết không có hảo ý mà nhướng mày một cái.

"Này…" Nhất thời Tố Nhã bị nghẹn lời, con hồ ly khốn nạn này!!!

Đường Văn Triết không phải thật tâm muốn làm khó Trịnh Tố Nhã, chẳng qua là cảm thấy bộ dáng cô nhóc này kinh ngạc rất thú vị mà thôi, đương nhiên, không thể đùa với lửa, bằng không chỉ cần cô nhóc nhắc tới chuyện này ở trước mặt Tuyết tỷ thì..... Ân, mấy ngày sau mình cũng đừng hòng thoải mái khi dễ người khác.

"Bên này giao cho anh, em cứ tản bộ tiếp đi."

"Em đi đây, đúng rồi, Bạch đại ca là người anh mới nhận vào đi, người cũng không tệ lắm." Trịnh Tố Nhã cười hì hì, bước đi một cách vui sướng, lạch bạch chạy ra ngoài.


Đáy mắt Đường Văn Triết chợt lóe tinh quang, đương nhiên là đã hiểu ý của Tố Nhã.

Bạch Thiểu Bác phải bị xử lý, nhưng Bạch Kiến Quốc là người một nhà.

Sau khi tiễn Trịnh Tố Nhã rời đi, Đường Văn Triết quay đầu, đối mặt với Bạch Thiểu Bác đang mang sắc mặt trắng bệch, cùng Bạch Kiến Quốc như có điều suy nghĩ.

Anh khẽ nhếch môi, nhất thời khai hỏa toàn bộ khí tràng hồ ly, bắt đầu tự suy xét xem nên xử lý chuyện này như thế nào cho tốt, vừa có thể giúp Tiểu Nhã trút giận, lại còn có thể để cho Bạch Kiến Quốc càng thêm dốc lòng dốc sức.

"Bạch Thiểu Bác, phải không?"Rõ ràng là nụ cười ôn hòa thân thiết, nhưng lại đột nhiên khiến cho Bạch Thiểu Bác thấy sởn gai óc.

Đường Văn Triết cười như không cười nhìn hắn, đây không phải là lần đầu tiên người này xuất hiện ở trước mặt anh, thông minh như anh, như thế nào sẽ không nhìn ra hắn đang cố ý tạo cơ hội.


Vốn dĩ gần đây rất bận, còn chưa có ra tay xử lý cái con châu chấu sau thu này, không nghĩ tới cư nhiên hắn lại tự mình đụng phải nòng súng, có lẽ, hẳn là Bạch Thiểu Bác rất may mắn, hành động hôm nay của hắn là bị mình bắt gặp, nếu như để Tuyết tỷ thấy được… Ha hả~

"Tôi nghĩ, hẳn là cậu biết quy củ của nơi này." Đường Văn Triết nhíu mày, thần thái nhu hòa lại không chút nào che giấu được sự uy nghiêm giữa hai chân mày.

"Em...em...em chỉ là, chỉ là đến… Tìm anh họ." Trên trán Bạch Thiểu Bác ứa ra mồ hôi lạnh, hắn thật sự không nghĩ tới, Đường đội phó thường ngày thoạt nhìn thuần lương vô hại cư nhiên cũng sẽ có khí tràng mãnh liệt như vậy.

Nghe được lời hắn nói, Bạch Kiến Quốc nhíu mày, bất quá anh ta cũng không nói gì cả.

"Anh họ, Bạch Kiến Quốc?" Tầm nhìn Đường Văn Triết dời qua.
Bạch Kiến Quốc khẽ rũ mắt xuống, anh ta chợt nhớ tới lời thiếu nữ vừa mới rời khỏi ban nãy đã nói với mình: Cửa thành cháy, vạ lây, không nhất định là cá trong chậu.

"Nghe nói anh có một người con gái." Đột nhiên Đường Văn Triết nhắc tới.

Thoáng cái Bạch Kiến Quốc liền ngẩng đầu lên, dưới đáy mắt hiện ra vẻ kinh ngạc.

Cả nhà bọn họ gần như đều đã chết sạch, cũng chính là trong thời điểm mạt thế, mình dẫn theo con gái đi mua nhà mới, nên mới tránh thoát một kiếp.

Bất quá bởi vì hiện tại hắn phải công tác ở chỗ này liền gởi con gái cho nhà Bạch Thiểu Bác chăm sóc, đây cũng là lí do mặc dù hắn không chịu nổi cái loại tính tình của Bạch Thiểu Bác nhưng vẫn không tranh cãi với cậu ta.

"Bộ hậu cần cũng có rất nhiều cô nhi." Đều là người nhà của những người đã hi sinh trong tiểu đội của anh, Đường Văn Triết an bài cho những người nhà của đội viên hi sinh cực kỳ tốt, cũng bởi vì điểm này mới có rất nhiều người càng thêm cam tâm tình nguyện bán mạng vì bọn họ.
Nếu như sau khi tiến vào có thể đưa con gái vào bộ hậu cần, mình cũng có thể ở gần chăm sóc, không phải là Bạch Kiến Quốc không động tâm, thế nhưng… cũng chỉ là người đã hi sinh, mới có quyền lợi này.

Ý của Đường đội phó là…

"Cũng không phải là không có trường hợp đặc biệt." Đường Văn Triết nhíu mày.

"Cảm ơn, cảm ơn, tôi…" Nhất thời sắc mặt của Bạch Kiến Quốc có chút ửng đỏ, hắn nỗ lực đè xuống sự kích động trong lòng, lý trí nghĩ đến, có bỏ tất có được.

Đường đội phó có thể cho hắn ưu đãi như vậy, tất nhiên là có liên quan đến chuyện vị thiếu nữ kia vừa mới nói giúp mình, như vậy để làm điều kiện trao đổi, mình phải buông tha việc tiếp xúc với Bạch Thiểu Bác.

Nghĩ tới đây, Bạch Kiến Quốc nhìn Bạch Thiểu Bác bằng một ánh mắt tăm tối.
"Nếu như anh đáp ứng, chuẩn bị đi đón con gái đi, chuyện còn dư lại cứ để tôi tự mình giải quyết."

Bạch Thiểu Bác không hiểu quá rõ ý tứ của cuộc đối thoại giữa Bạch Kiến Quốc cùng Đường Văn Triết khi nãy là gì, thế nhưng thời điểm nghe thấy Đường Văn Triết nói câu kia, nhất thời toàn bộ tóc gáy trên người hắn dựng thẳng lên, một cảm giác bất an dày đặc từ dưới đáy lòng xông thẳng lên đầu.

"Anh, anh họ!" Theo bản năng hắn nhìn qua anh họ mình để cầu cứu.

Nào ngờ, Bạch Kiến Quốc chỉ vỗ vỗ bờ vai của hắn, thở dài: "Anh đã sớm nói với em rồi… Em tự giải quyết cho tốt đi."

Giữa con gái ruột và một đứa em họ không quá thân thuộc, sự lựa chọn này gần như là không có cái gì gọi là phân vân nữa.

Nói xong, Bạch Kiến Quốc cũng không quay đầu lại mà rời đi, trở về căn cứ của người bình thường đón con gái.
Từ khi đến nơi này, Trịnh Tố Nhã ngoại trừ tu luyện ở trong phòng thì cũng là đi ra ngoài làm nhiệm vụ, cô còn chưa bao giờ đi dạo xung quanh, ngay cả căn cứ may mắn còn tồn tại của bọn họ cũng chưa từng đi qua. Hiếm lắm mới có dịp tâm tình tốt thế này, cô quyết định sẵn tiện đường thì cũng đi nhìn thử xem sao.

Tuy rằng cơ bản là tiểu đội của bọn họ độc chiếm rất nhiều vật tư tốt, thế nhưng có một bộ phận tiểu đội độc lập, cũng không thiếu người tự đi ra ngoài tìm vật tư, Tố Nhã nghĩ nói không chừng còn có thể nhặt được của rơi đâu.

Hiện nay, trong đa số căn cứ vật đảm nhiệm vai trò lưu thông của tiền là tinh thạch và thức ăn.

Ba trăm viên tinh thạch cấp 1 đồng giá với một viên tinh thạch cấp 2, một trăm viên tinh thạch cấp 2 đồng giá với một viên tinh thạch cấp 3.

Về phần thức ăn thì sao? chỉ cần mấy bạn thấy hợp lý, đổi cỡ nào cũng đều được.

_____

Đôi lời : Cảm mơn các ngươi trong thời gian này đã theo dõi bộ truyện của ta 😍

Truyện của ta không giống truyện của người khác ( Ra lịch đăng các kiểu ) bên ta là tùy thời gian nha :
Ta đợi hoàn bộ này xong mới lo mấy bộ khác, nên mấy bộ khác ai chưa xem thì đừng xem trước nha, đợi hoàn hẵng xem_🤭 với lại ta cũng không biết mấy bộ kia có lấp không nữa, vì não ta hay quên :))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play