Chương 64: Bạch Thiểu Bác
Sau khi Quy Nguyên Quyết tiến vào cấp hai, Trịnh Tố Nhã cảm thấy dường như trong ý thức có vật gì đó vang lên một tiếng 'loảng xoảng', thanh âm vỡ vụn rất chói tai.
Lập tức, trong đầu cô liền xuất hiện một tia khí tinh thuần càng thêm tinh tế, nương theo hơi thở khuếch tán, linh khí lúc đầu bị chiếm lấy, nhất thời toàn bộ không gian trong não trở nên trong suốt không gì sánh được.
Hơn cả sự ngạc nhiên, thứ Trịnh Tố Nhã cảm nhận được nhiều nhất chính là nghi hoặc.
Kỹ năng đâu? Trời ơi! Vũ khí bí mật lúc trước đã nói qua đâu? Như thế nào chỉ mới đổi thành vài ngụm không khí tươi mát, liền cái gì cũng không có nữa rồi?
Trịnh Tố Nhã cảm thấy không đơn giản như vậy, nếu đã đột phá cấp hai, nói như thế nào cũng có thể có chút nâng cao mới đúng, nghĩ đến việc mình có linh căn hệ mộc, cô không khỏi liên tưởng tới quan hệ với cây cối thực vật.
Đúng rồi, hẳn là cô nên đi thử tiếp xúc với thực vật một chút, nói không chừng có thể phát hiện ra điều gì đó.
Trong phòng của Trịnh Tố Nhã có treo một chậu hoa lan, đã sớm chết từ nhiều năm trước rồi, Trịnh Tuyết Như được xưng là "sát thủ thực vật" mười năm khó gặp, căn bản là không nuôi sống nổi, ngược lại cô nhớ rất rõ trong phòng Trịnh Tuyết Như còn đang đặt hai chậu xương rồng.
Bất quá, bất quá gần đây đại tỷ đang rơi vào trạng thái động kinh không ổn định, Trịnh Tố Nhã không dám đi quấy rầy nàng, cô đơn giản quyết định đi vào vườn đào mấy cọng cỏ dại về thử một chút mới được. ╮(╯▽╰)╭
Đã nhiều ngày không có ra khỏi cửa, may mắn chính mình cũng không có bị dưỡng thành lợn phì, Trịnh Tố Nhã chạy bạch bạch bạch xuống thang lầu, bước chân vui sướng nói không nên lời.
Nào ngờ, mới vừa đi vào cửa đại sảnh, liền bị người ta gọi lại.
"Người nào đó, ngươi đứng lại đó cho ta! Chạy cái gì mà chạy."
Trịnh Tố Nhã quay đầu lại liền thấy có người thanh niên mặc một chiếc áo màu xanh lam, cái quần màu đen tím đang dùng mắt trừng mình.
"Nhìn cái gì, nói ngươi đó! Lén lút ở bên cạnh đánh chủ ý gì đây? Ngươi cũng không nhìn thử xem đây là địa phương nào, chỉ bằng một nữ nhân yếu đuối như ngươi mà muốn tới thì tới, muốn đi thì đi hay sao! Cũng không suy nghĩ thử thân phận của mình đi, ăn mặc hở hang như thế, chẳng lẽ là đang chuẩn bị bò lên giường người khác hả?"
Thanh niên cao ngạo hất đầu, trong mắt là sự khinh bỉ nồng đậm.
Trịnh Tố Nhã nghe được hắn ta nói lốp bốp như thế liền thông suốt, cảm nhận rất rõ ràng, hình như là mình đang bị giận chó đánh mèo.
Chẳng lẽ… chẳng lẽ người này cũng là đội viên mới mà Đường Văn Triết vừa tìm về, sao lại không chất lượng như vậy chứ?
"Cậu là người nơi này?" Trịnh Tố Nhã chớp mắt mấy cái.
"A…" Ánh mắt của thanh niên lóe sáng, lập tức khẽ hừ một tiếng, "Anh họ của ta ở chỗ này, nói như thế nào thì ta cũng là người nhà, không giống với cái loại mà bọn nữ nhân lẳиɠ ɭơ không rõ nguồn gốc như ngươi có thể so sánh nổi."
Ta đã nói mà, từ khi nào thì tiêu chuẩn nhận người của Đường Văn Triết lại giảm xuống nhiều như vậy chứ!
Trịnh Tố Nhã yên tâm thở phào, dù sao thì, lỡ đâu người này thật sự là đội viên mà cô phải ở chung, mọi người ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, vậy cũng khá phiền toái, bất quá nếu hắn ta cái gì cũng không phải, vậy mình không cần lo lắng sẽ đắc tội hắn rồi.
" Tôi cũng không có nghe nói đây là nơi người nhà có thể tùy tiện ra vào." Tố Nhã hơi nhíu mày, tuy rằng khóe môi đang nhếch lên, nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười nào.
Loại người này cũng không có bao nhiêu bản lĩnh, thế mà cứ thích chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, thật là nhìn thế nào cũng đều thiếu điều giáo.
Nhất thời thanh niên bị nghẹn lời, hắn đúng là ỷ vào anh họ ở chỗ này, cố ý dùng thân phận áp chế những người canh giữ nên mới có thể chạy tới đây.
Chẳng lẽ, nữ nhân này cũng là thân thích của ai sao? Hắn tỉ mỉ suy nghĩ một chút, những người bên trong này hắn đều đã hữu ý vô ý mà 'vô tình gặp được', cơ bản đều đã có một chút ấn tượng, căn bản là trong trí nhớ không có nhân vật như thế.
Vì vậy, hắn liền yên lòng, tiếp tục phách lối:
"Ta khuyên ngươi tốt nhất là nên tôn trọng người khác một chút, bằng không, đắc tội ta là nhỏ, đắc tội bọn Trịnh đội trưởng, ngươi liền chịu không nổi đâu."
Tại sao lại liên quan đến đại tỷ, chẳng lẽ đây là người thân của Trịnh gia mình? Trịnh Tố Nhã cảm thấy có chút ê răng, tranh luận với loại người tự cho là đúng này… Đột nhiên cô cảm thấy được rất là hạ thấp chỉ số thông minh của mình.
"Tùy cậu vậy." Trịnh Tố Nhã liếc mắt, không muốn phản ứng hắn, dù sao thì người quản sự nơi này chính là Đường Văn Triết, để một mình anh ấy đau đầu là được rồi.
Thanh niên thấy Trịnh Tố Nhã còn muốn chạy, bỗng nhiên tâm niệm vừa động, tiến lên nắm cổ tay của Tố Nhã lại, hừ một tiếng nói: "Ai nói ngươi có thể đi!"
Trịnh Tố Nhã nhìn thoáng qua cánh tay bị chụp lấy của mình, rất là khó chịu mà nhíu mày, người này bị cái gì vậy chứ, nhất định muốn đi kiếm chuyện, có đúng hay không?
Nhưng lúc này trong lòng thanh niên cũng có một dự định khác. Hắn tên Bạch Thiểu Bác, em họ của Bạch Kiến Quốc, là một gay, là kiểu nam nữ thông ăn chủng loại này, ở trong giới cũng rất nổi danh.
Bởi vì tướng mạo âm nhu tuấn mỹ, khí chất tuấn nhã bất phàm, rất nhiều người đều nguyện ý ở chung với hắn. Hoặc một đêm phong lưu, hoặc gặp gỡ một đoạn, tuy rằng có không ít bạn tình nhưng điều này tuyệt không ảnh hưởng đến khí chất mê người của hắn.
Mà lần này, lúc cả nhà bọn họ đi theo anh họ gặp gỡ đội ngũ của căn cứ Ngự Long Uyển, Bạch Thiểu Bác liếc mắt một cái liền bị Trịnh Tuyết Như hấp dẫn.
Vô luận là khí tràng vương giả cường thế, hay là khí chất quý tộc trong lúc giơ tay nhấc chân, không có thứ nào mà không giống thuốc phiện cả, tất cả cứ tản ra mê hoặc trí mạng với hắn.
Ân...hắn cảm thấy mình sắp bị bẻ thẳng