Chương 60: Thiếu nữ bí ẩn
Tiểu Nhã?!
Đúng, cái thân ảnh này lại còn là của Trịnh Tố Nhã trước đây, là của Trịnh Tố Nhã chưa có tá thi hoàn hồn.
Trịnh Tuyết Như lập tức chạy tới trước mặt thiếu nữ, thân ảnh của thiếu nữ lại không ngoài ý muốn mà xuyên quan khỏi thân thể của nàng, lúc này nàng mới ý thức được, cái này, có thể cũng chỉ là một đoạn ký được phác họa ra mà thôi.
Trịnh Tố Nhã vội vã mở vòi nước, nhưng lại không có nước chảy ra.
Trịnh Tuyết Như chú ý tới, đây chỉ là một phòng nghỉ giản dị, có thể là đã sớm bị cúp nước rồi.
Chờ một chút, phòng nghỉ?!
Thình lình, giữa lúc trong đầu điện quang thạch hỏa, Trịnh Tuyết Như cũng minh bạch đến tột cùng nơi đây là chỗ nào.
" Tỷ, em đi ra ngoài tìm chút nước, chị… Chờ, nhất định em sẽ trở lại." Thiếu nữ cầm lấy súng lục ở một bên, vẻ mặt bi thương, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một mặt kiên quyết.
Ra ngoài tìm nước?
"Đừng —— đừng đi ra ngoài! Tiểu Nhã!" Trịnh Tuyết Như điên cuồng chạy theo bóng lưng đã đi xa của thiếu nữ, nhưng đây chỉ là ký ức, trong trí nhớ Trịnh Tố Nhã vẫn cứ đóng cửa lại rời đi như cũ.
Cảnh tượng lại xảy ra biến đổi, lần này, chính là hiện trường vụ án —— cái siêu thị kia!
Lúc này đây Trịnh Tố Nhã vẫn còn chưa chết, nhưng không biết tại sao cánh tay của cô lại bị thương, máu tươi đối với tang thi có một lực hấp dẫn tuyệt đối, tim của Trịnh Tuyết Như chợt căng thẳng.
Chỉ thấy lúc này, bước đi của Trịnh Tố Nhã bất ổn, rồi bỗng nhiên cô té nhào một cái, đuôi mắt Trịnh Tuyết Như thấy được một chiếc đồng hồ quả quýt rớt khỏi người của cô, thoáng cái liền rơi xuống dưới quầy hàng, không sai, đây là đồng hồ sinh nhật của Tiểu Nhã.
Tố Nhã nghiêng ngã lảo đảo chạy ra khỏi quầy thức uống, lúc này Trịnh Tuyết Như mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào mà cái đoạn đường cô mới tiến vào kia, thế mà đều bị tang thi chặn lại, chuyện này không thích hợp!
" Khốn nạn! Tôi sẽ không bỏ qua cho các người."
Trong lòng Trịnh Tuyết Như giật mình, nhìn theo tầm mắt của Trịnh Tố Nhã.
Có một đám người?! Tuy rằng đã đi khá xa nên không thể nhìn thấy quá rõ ràng, nhưng nhìn đến bóng lưng đi phía sau cùng, đúng là thập phần tương tự với Trương Tuyết Yến.
Đúng rồi, chuyện này đã có thể lý giải toàn bộ.
Vì sao Tiểu Nhã lại mang theo hận ý đối với Trương Tuyết Yến! Tiểu Nhã, Tiểu Nhã của nàng căn bản là bị người hãm hại!!!
Nắm tay thon mịn của Trịnh Tuyết Như siết chặt đến mức phát ra thanh âm răng rắc, nếu như không phải nàng biết một màn trước mắt này chỉ là ký ức, nàng chỉ sợ bản thân mình đã sớm trực tiếp phát ra một đạo sấm sét rồi.
Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, thì ra, chân tướng chính là như vậy!
Hai tròng mắt lạnh lùng của Trịnh Tuyết Như đã biến thành màu đỏ sậm như máu, gắt gao nhìn chằm chằm về phía bóng lưng của đám người kia.
Nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn người này, nàng tuyệt đối muốn khiến cho bọn chúng sống không bằng chết! Nàng muốn dùng nỗi thống khổ mà Tiểu Nhã đã phải nhận, trả lại cho bọn chúng gấp ngàn gấp vạn lần!!!
Bỗng nhiên trong lúc đó, cảnh tượng lại biến đổi.
Nhà xác! Đây là suy nghĩ đầu tiên của Trịnh Tuyết Như, nàng lạnh lùng quét mắt nhìn quanh bốn phía, nàng không rõ, tại sao lại xuất hiện đoạn ký ức này.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một 'thi thể' nằm sát cửa mở mắt ra, ngồi dậy từ trên giường, Trịnh Tuyết Như vừa nhìn đến, không khỏi hít một hơi, người này chính là Tạ Tử Diệp, không, phải nói rằng, chính là Trịnh Tố Nhã đã tá thi hoàn hồn.
Cảnh tượng vỡ vụn, trước mắt lại biến về màn sương trắng lượn lờ, Trịnh Tuyết Như nhìn lại, chỉ thấy đám mây mù ban nãy đã bay đi.
Tiểu Nhã, hiện tại em đang ở nơi nào?
"Tiểu Nhã, dừng lại, Tiểu Nhã, không thể đi qua bên kia, Tiểu Nhã!!!"
Thanh âm của một cô gái? Là ai?!
Trịnh Tuyết Như tăng tốc chạy nhanh tới, trước mắt xuất hiện một thiếu nữ duyên dáng mặc áo đỏ, lộ ra vẻ cực kỳ chói mắt trong cái thế giới chỉ có một màu trắng đen này.
Mà thiếu nữ đang cố gắng lôi kéo cô gái, nhưng cô gái kia vẫn cứng ngắc chỉ lo đi về phía trước, cô cứ nhìn thẳng không chớp mắt, thậm chí ngay cả một chút biểu tình cũng không có, người này, lớn lên giống hệt với Tố Nhã.
Không phải hình dáng của Tạ Tử Diệp, mà từ đầu đến đuôi đều là dung mạo của Trịnh Tố Nhã.
Quả nhiên… Đúng là Tiểu Nhã sao!
Suy đoán chỉ là suy đoán, cho dù có bằng chứng chính xác trăm phần trăm chứng minh suy đoán này là đúng, nhưng cũng tuyệt đối không thể nào so với việc tận mắt chứng kiến càng khiến người khác cảm thấy kiên định và cao hứng.
Thiếu nữ ngoái đầu nhìn lại thì thấy Trịnh Tuyết Như, đầu tiên là vẻ mặt có hơi ngạc nhiên, Trịnh Tố Nhã nhân cơ hội này cứ thế mà sải bước về phía trước.
"Á!" Thiếu nữ cả kinh, vội vàng ôm lấy hông của Trịnh Tố Nhã, ý đồ muốn ngăn cản hành động của cô.
Nhất thời sắc mặt của Trịnh Tuyết Như trầm xuống, nha đầu này ở đâu nhảy ra vậy? sao lại ôm em ấy, không biết là nữ nữ thụ thụ bất thân hay sao a!
Đương nhiên hiện tại cũng không phải là thời điểm để ăn giấm.
"Đại tỷ, mau tới hỗ trợ, nhất định phải ngăn cản Tiểu Nhã!" Thiếu nữ sốt ruột tới mức giậm giậm chân.
Trịnh Tuyết Như lại bởi vì một tiếng "đại tỷ" này của cô, dưới đáy lòng càng thêm bộc phát nghi ngờ.
Bất quá, nàng cũng không có dừng bước, lập tức chạy tới trước mặt của Tố Nhã, ôm lấy cả người Tố Nhã vào trong lòng.
"Tiểu Nhã, chị tới tìm em."
_____
*Đôi lời:
Cảm giác hảo hảo bị con ghẻ nhét cẩu lương a