*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chương 56: Liên kết tinh thần lực
"Có biện pháp sao em lại không dùng!!!" Đàm Hải lập tức nhảy dựng lên, hắn đã sớm chịu đủ cái rồi bầu không khí quỷ dị của hiện tại rồi.
Không sai, quả thực trong mạt thế thì mỗi ngày đều sẽ có người hi sinh ngoài ý muốn, nhưng nếu như người này là người ở bên cạnh mình, hơn nữa còn là người mà bản thân mình chưa bao giờ nghĩ tới người nọ sẽ chết, đột nhiên có một ngày bạn đến nói cho tôi biết, người đó đã chết, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, bảo tôi làm sao có thể bình tĩnh tiếp thu cho được đây!
"Thế nhưng, em cần vài cái tinh thạch cấp hai!" Trần Đán lặng lẽ thở dài, Đàm Hải là người phụ trách việc phát tinh thạch, đây cũng là nguyên nhân cậu ta cố ý chạy tới nói với Đàm Hải, "Biện pháp này cũng không nhất định có thể thành công, trên thực tế, căn bản cũng chưa có người thử qua, thậm chí em cũng không thể chắc chắn biện pháp này có tồn tại hay không."
"Đây là có ý gì?" Đàm Hải nhíu chặt chân mày, hắn cảm thấy rất là bất mãn đối với cái kiểu trả lời mập mờ sao cũng được này của Trần Đán.
"Hừm...hừm...hừm, em cũng không biết nên nói như thế nào nữa." Trần Đán nhăn mặt, mái tóc đen bay tán loạn, nhìn qua giống như một con chó cỡ bự đang xụ lỗ tai, "Chính là có loại cảm giác, sau khi dị năng hệ quang của em đạt đến cấp hai sẽ xuất hiện một loại năng lực đặc thù, dường như có thể liên kết với tinh thần lực của đối phương, cụ thể là dạng gì thì em cũng không quá rất rõ ràng."
"Thế nhưng anh nghĩ, nếu Tiểu Diệp là bị tinh thần lực của đối phương phản phệ gây tổn hại, như vậy nếu như có thể liên kết với tinh thần lực của cô ấy, nói không chừng còn có biện pháp giải quyết." Chẳng biết từ lúc nào, Trần Nguyên đã xuất hiện sau lưng của hai người, "Chẳng hạn như, mượn tinh thần lực của người khác để giúp Tiểu Diệp tu bổ và vân vân."
"Cho nên, bây giờ em cần dùng tinh thạch cấp hai để thăng cấp?" Đàm Hải nhíu mày một cái, thay cậu ta nói hết.
"Ừm, em đã đạt đến cấp một đỉnh phong, cho nên mơ hồ có thể chạm đến chút gì đó."
Đàm Hải suy nghĩ một chút, đáp trả: "Trước để anh nói lại với Đường đội phó một tiếng, sau đó đưa tinh thạch đến phòng của em."
"Được."
Sau khi anh em Nguyên Đán rời đi, Đàm Hải liền lập tức tìm đến Đường Văn Triết, nói hết chuyện này từ đầu đến cuối.
"Liên kết tinh thần lực? Sao tôi lại có cảm giác giống như nối đại não của hai người lại với nhau vậy." Đường Văn Triết cũng không có ngăn cản cái gì, dù sao hiện tại có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống, có thể lăn qua lăn lại thế nào liền lăn qua lăn lại thế ấy, chung quy so với chờ chết cũng tốt hơn. "Đừng quên, tinh thạch cũng không phải là lấy không, sau này cứ trừ vào tiền lương của Trần Đán đi."
Vắt cổ chày ra nước thêm một câu nhẹ tênh, bước chân Đàm Hải run lên, đầu đầy hắc tuyến.
Đường đội phó, đều đã là lúc nào rồi mà ngài còn không quên nhổ lông nữa hả?
Đêm đen dày đặc đúng hạn kéo đến, thân ảnh của Tạ Tử Diệp cuộn thành một đoàn nho nhỏ ở trong bóng tối, phảng phất như sẽ tùy thời mà biến mất.
Trịnh Tuyết Như mở cánh cửa giữa phòng của hai người ra, nàng chậm rãi đi tới bên giường. Dưới ánh trăng, dung nhan của Tố Nhã càng lộ ra vẻ tái nhợt, yếu ớt đến mức chịu không nổi một kích, hô hấp như có như không giống như vào một giây kế tiếp sẽ lập tức đình chỉ.
"Em sẽ không rời khỏi chị, có đúng hay không, Tiểu Nhã?" Ngón tay của Trịnh Tuyết Như vuốt ve lên làn da của Tố Nhã, sau đó chạm đến khóe môi mềm mại của cô.
Mềm mại giống như trong tưởng tượng vậy, vẻ mặt Trịnh Tuyết Như có hơi biến đổi, giống như là đang mỉm cười.
Đột nhiên, tay nàng nhoáng lên một cái, xuất hiện một chiếc ly thủy tinh, bên trong ly là phần nước trong suốt.
Nàng uống một ngụm, sau đó cúi người xuống, cẩn thận kề sát vào miệng Tố Nhã, môi đối môi, miệng đối miệng, đưa nước vào trong khoang miệng của đối phương, có một sợi chỉ bạc chảy xuống từ đôi môi của hai người, lộ ra vẻ ái muội không gì sánh được, Trịnh Tuyết Như cũng không thèm quản, đối với nàng mà nói, bây giờ có thể đút cho Tiểu Nhã bao nhiêu thì cứ đút.
Kết thúc một ngụm này, nàng còn chưa thỏa mãn mà liếm liếm lên cánh môi mềm mại của Tố Nhã, thật muốn cứ như vậy mà hung hăng chà đạp một phen mới được, thế nhưng không được, hiện tại Tố Nhã quá yếu ớt.
Ngay sau đó, Trịnh Tuyết Như đút hết toàn bộ nước còn dư lại từng chút từng chút một.
"Tiểu Nhã…" Trịnh Tuyết Như không ngừng mổ vài cái lên môi cô, đè thấp thanh tuyến, lộ ra lực từ mê người, "Nước này là để giúp em cải thiện thể chất, chờ đến khi em thích ứng, chị liền có thể dẫn em cùng đi vào. Đến lúc đó…"
Đến lúc đó, nhất định sẽ có biện pháp. Cho nên, Tiểu Nhã, không thể không nghe lời, tuyệt đối không thể lại bỏ lại một mình đại tỷ.
"Bằng không, chị sẽ để toàn bộ thế giới đến chôn cùng, Tiểu Nhã…" Trịnh Tuyết Như phát ra một tiếng cười khẽ, phảng phất như đang nhìn một chú sóc con nghịch ngợm, nàng cọ cọ lên chóp mũi của Tố Nhã.
______
Cảm thấy linh hồn đều bị đè bẹp, chơi game TQ cũng bị gái trêu chọc.... Í là chơi nhân vật nam còn bị vậy...
Chuyện là na chỉ tình cờ đi ngang bà chị áo đỏ thôi ( Thật ra mới mua được bộ đồ đẹp, định khoe khắp game...) ai ngờ...
*
Dịch :
Bả :Sách, chạy còn thật nhanh
Na: ...ở lại rất nguy hiểm, nên chạy thì tốt hơn
Bả: Bạn nỡ làm vậy sao, chỉ là trò chơi
Bả: Haha
Na:...
Bả: Thật vui khi nhìn thấy bạn.
Na: ...không, tốt nhất là không nên gặp không nên gặp
Bả: Làm thế nào đây khi tôi luôn luôn có thể nhìn thấy bạn
Bả: Vẫn không nghe, chỉ muốn đẩy ngã bạn.
Na: Bạn đang ở đâu, hãy để tôi tránh...
Bả: Tôi ở khắp mọi nơi.
Na: Nếu có thể quay ngược lại thời gian, thì tôi sẽ không vô tình đi ngang qua bạn.