*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chương 52: Chờ ta!
...
Cùng lúc đó ở bên kia, Trịnh Tuyết Như đang đại chiến ba trăm hiệp với tang thi dị năng hệ thủy, nếu không phải nhờ dị năng áp chế dị năng, sợ rằng cho dù là Trịnh Tuyết Như cũng sẽ không dễ dàng qua được trận chiến này đâu.
Thế nhưng hiện tại… Ặc, đại tỷ, chị đây là đang cảm thấy đùa bỡn nó rất vui hay sao hả?
Chỉ thấy con tang thi cấp 4 phẫn nộ gào thét một tiếng, bắn ra một đoàn bóng nước, ngay sau đó liền phát ra tiếng "răng rắc", đám bóng nước biến thành băng cầu, rồi vang lên một tiếng ‘phịch’, băng cầu bay về phía Lý Mậu cùng Chu Thành đang đứng.
Đối mặt với sắc mặt đen kịt của hai người, Đường Văn Triết cười cười giải thích: "Băng nha ~ dễ trượt tay, rất bình thường, ha ha."
Bình thường cái đệch á!
Khi mắt của bọn chúng đều đui con mẹ nó mù hết rồi hay sao? Khi não bọn chúng chỉ để trưng thôi hả? Mấy người ở đây là sao vậy a, có cần phải vô sỉ như vậy hay không a!!! Trong nội tâm của Chu Thành cùng Lý Mậu đang kêu rên đủ kiểu.
Thế nhưng, đây cũng chỉ là nội tâm mà thôi.
Thời điểm đối mặt với chuyện Trịnh Tuyết Như vô cùng cường hãn đùa giỡn con tang thi cấp 4 đến xoay vòng vòng, bọn họ lặng lẽ nuốt nước miếng một cái, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng bất khả tư nghị đối với chuyện bản thân muốn nhân cơ hội này phòng trừ hậu hoạn.
Nữ nhân này không dễ chọc, tuyệt đối không thể trở thành địch nhân của nàng ta! Hai người ăn ý đạt thành nhận thức chung.
Lúc Trịnh Tuyết Như phát ra một kích cuối cùng —— vạn kích sấm chớp, rốt cục tang thi huynh cấp 4 hết sức bi phẫn mà đi gặp Thượng Đế.
Lúc này, nếu như có người có thể nghe hiểu ngôn ngữ của tang thi, đại khái sẽ nghe được trong từng tiếng kêu rên, là ẩn chứa vô vàn nỗi xót xa!
Ngươi nói coi bộ làm tang thi dễ dàng lắm sao? Mỗi ngày phải chịu đói bụng, chung quy sẽ ăn không đủ no thì thôi đi, đằng này còn phải cẩn cẩn thận thận trốn tránh, cả ngày bị nhân loại hô đánh hô gϊếŧ.
Đậu xanh rau má, thật vất vả nó mới từng chút từng chút mà trèo lên được tới cấp 4, không nghĩ tới nhất thời tâm huyết dâng trào phát ra lời mời khiêu chiến, cư nhiên lại dẫn tới một đối thủ có dị năng hoàn toàn tương khắc với mình.
Đờ mờ, rốt cuộc là nó có bao nhiêu không may a.
Nó là dị năng hệ thủy, đối phương là dị năng hệ lôi, nó phóng một cột nước, đối phương liền giật điện nó giật đến gần chết, nếu không phải nó nhanh chân thoát được, sớm đã bị nướng tới mức ngoài khét trong mềm, trở thành con tang thi đầu tiên bị nướng đến độ thơm ngào ngạt trong lịch sử rồi đó.
May là nó còn có một chiêu dự phòng là bắn đạn nước, không dính tới bản thể nên sẽ không giật điện nó được, ai biết đối phương lại toát ra một dị năng hệ băng, trực tiếp đông đá nó.
Hụ hụ hụ ~ có còn muốn để cho tang thi sống hay không đây! Nó muốn khởi tố a, thân, chuyện này không công bằng, quá khi con mọe nó dễ tang thi rồi đó! Dù gì thì nó cũng là một cái tiểu BOSS a!
Trong nháy mắt cuối cùng bị Trịnh Tuyết Như đánh trúng đó, tang thi huynh lặng lẽ phát thệ: Kiếp sau, sẽ không bao giờ làm tang thi nữa!
Lúc tất cả đã trời yên biển lặng, Trịnh Tuyết Như thu tay lại, vẻ mặt thâm trầm bất biến, dường như trận chiến vừa nãy căn bản cũng không có tiêu hao bao nhiêu năng lượng của nàng.
Nhất thời đáy lòng Chu Thành và Lý Mậu run lên.
Đường Văn Triết lập tức cười híp mắt an bài người tiến lên xử lý chiến trường, lấy tinh thạch ra.
Anh ta tuyệt không để tâm tới chuyện sẽ bị người của những căn cứ khác nhìn thấy, thực lực của căn cứ bọn họ như vậy, muốn để bọn họ kiêng kỵ, nghĩ muốn ra tay? Ha ha, trước cứ cân nhắc xem phân lượng của bản thân mình có bao nhiêu rồi hãy nói tiếp.
Đột nhiên, từ phía sau truyền đến một trận ồn ào.
"Tuyết tỷ! A Văn!"
"Văn Hoan?" Đường Văn Triết cảm thấy kỳ quái mà nhìn Tào Văn Hoan đang thở hổn hển, không phải người kia đang coi chừng ở bên ngoài hay sao? Cho dù người của hai căn cứ tiến lên công kích, bọn Tào Văn Hoan cũng sẽ không phải ăn bao nhiêu mệt đi.
Không biết tại sao, vào một khắc nhìn thấy Tào Văn Hoan, bỗng nhiên tim của Trịnh Tuyết Như trầm xuống, nàng thoáng nhớ lại, hẳn là Tiểu Nhã cùng Trịnh Hạo Lâm bộc hậu ở phía sau bọn họ, tại sao vẫn luôn không thấy bóng dáng chứ?
Hiển nhiên, Đường Văn Triết cũng nghĩ đến việc này, nhất thời sắc mặt có chút khẽ biến: "Hạo Lâm và Tiểu Diệp đâu?"
"Tuyết tỷ, bên ngoài!" Tào Văn Hoan thở hổn hển, hơn nữa khắp người cậu ta chật vật, cho dù là người đui cũng biết đã xảy ra chuyện lớn, Tạ Tử Diệp cùng Trịnh Hạo Lâm còn đang ở bên ngoài hỗ trợ, thế mà lại chưa có sang đây, có thể thấy được chuyện này có bao nhiêu nghiêm trọng rồi.
Căn bản là Trịnh Tuyết Như không có nghe mấy lời kế tiếp của Tào Văn Hoan, lập tức lao ra ngoài như một cơn gió.
Chỉ thấy thông đạo trống rỗng, đột nhiên không gian bị vặn vẹo một cách quỷ dị, mỗi lần lóe lên, liền xuất hiện một bóng mờ màu đen.
Tuyệt đối là người này đã dùng tốc độ nhảy qua không gian rồi.
Tào Văn Hoan phải tốn gần mười phút để đi tới đây, Trịnh Tuyết Như chỉ cần không tới 2/3 phút liền đi tới cửa quán bar.
Càng đến gần, sự bất an trong lòng càng trở nên cường liệt hơn, rõ ràng khí áp này là của tang thi cấp 3, mà Tiểu Nhã dù chống đỡ hết sức bất quá cũng chỉ là cấp 1 cao cấp mà thôi!
Chênh lệch to lớn mang đến sự áp đảo tuyệt đối.
Vì sao? Làm thế nào mà ở trước cửa lại gặp phải tang thi cấp 3!!!
Bên này Trịnh Hạo Lâm đang hung hăng đẩy Tố Nhã một cú, xoay người ngăn trở con tang thi đang nhân cơ hội hạ móng vuốt kia, phẫn nộ quát: "Đi mau!!!"
Bọn họ quá yếu, căn bản là không thể chống đỡ được.
____
Ta để đây và không nói gì thêm :))))