Chương 11 : Sốt ruột trở về
Loại chuyện kinh hãi thế tục này, Trịnh Hạo Lâm thân là một đứa nhỏ từ trên trời rơi xuống tất nhiên là sẽ không biết được, còn Trịnh Tố Nhã vẫn chỉ là đơn thuần sùng bái tỷ tỷ mình nên cũng không phát giác, nhưng đối với Đường Văn Triết từ nhỏ đã thông minh, biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt liền khác.
Nên hắn là người đầu tiên ý thức được điểm không thích hợp.
Đồng thời, Đường Văn Triết cũng là người đầu tiên lôi kéo Tào Văn Hoan gia nhập vào hàng ngũ khuyên bảo Trịnh Tuyết Như.
Là trưởng nữ của gia đình, vậy mà lại sinh ra tâm tư khác thường với em gái ruột thịt của mình, cũng đã đủ khiến cho bản thân hắn cảm thấy giật mình, nếu xét về luân thường đạo lý thì lại càng không được tha thứ a!
Huống chi người này lại là người thừa kế đứng đầu của Trịnh gia, nhất định tương lai sẽ trở thành Vương dưới một người trên vạn người!
Nhưng bất kể là Đường Văn Triết hay Tào Văn Hoan, đều hiểu rất rõ tính tình của Trịnh Tuyết Như, chỉ cần là thứ nàng muốn có thì tuyệt đối sẽ không từ thủ đoạn nào mà đoạt lấy.
Thế nhưng Đường Văn Triết lại rất rõ ràng, Trịnh Tuyết Như cực kỳ để tâm đến Trịnh Tố Nhã, vì vậy, dưới tình huống vẹn cả đôi đường, cho dù là Trịnh Tuyết Như không nguyện ý muốn dùng cách cưỡng bách, nhưng vẫn phải suy xét lại dù sao người kia cũng chính là em gái của nàng.
Thế là chuyện này, rốt cục bị Đường Văn Triết viện lí do, hiện tại Tố Nhã vẫn còn là một học sinh lớp 9, không thể quấy nhiễu đến quá trình trưởng thành bình thường của em ấy, mới có thể cứng rắn ép nàng nhẫn nhịn xuống. ( YNa : Ủa dzị đó hả?-,- )
Vì Văn Hoan có quan hệ rất tốt với Tố Nhã nên Đường Văn Triết cũng biết Tố Nhã là một người đơn thuần, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được, nếu như đứa nhỏ này biết người tỷ tỷ mà mình vẫn luôn sùng bái, cư nhiên lại ôm tâm tư trơ trẽn như vậy với mình, tuyệt đối sẽ bị dọa đến chết khiếp đi!
Đừng nói là muốn để cô đồng ý, có thể làm cho cô không bỏ trốn, cũng đã là chuyện rất tốt rồi!
Mà nếu như có một ngày Tố Nhã kiên quyết cự tuyệt, với thủ đoạn của Trịnh Tuyết Như, chờ đợi Tố Nhã chính là sự giam lỏng triệt để, cùng với cưỡng chế hoan ái.
Thế nhưng, điều khiến bọn họ lo lắng nhất cũng không có phát sinh, vào thời điểm mạt thế bùng nổ khiến tất cả mọi người không kịp trở tay...
Trịnh Tố Nhã đã chết!
Nhưng nhìn Trịnh Tuyết Như không có lập tức sụp đổ, vẫn còn duy trì được lý trí, Đường Văn Triết đã rất biết ơn trời đất rồi.
Có câu nói, không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa, so sánh với nhau, một người điên, không chỉ có thực lực cường đại, còn có chỉ số thông minh cao kinh dị, là một người phi thường đáng sợ.
Biết đâu vào ngày nào đó Trịnh Tuyết Như sẽ giống như một tình tiết thối nát trong phim truyền hình, nhanh chóng biến thân thành BOSS nhân vật phản diện chỉ biết hận đời, vậy thì chắc chắn tai họa mà nàng mang tới sẽ không thua gì trận mạt thế, tang thi biến dị này.
Thế nhưng Đường Văn Triết rất lo lắng, lo lắng bởi cái sự bình tĩnh hiện tại bất quá chỉ là những giây phút trầm mặc ngắn ngủi trước khi Trịnh Tuyết Như bùng nổ, cho nên, trong phạm vi khả năng của mình, hắn chỉ có thể dời lực chú ý của mọi người đi.
Chẳng hạn như, mạt thế, sinh tồn, vật tư, cùng với căn cứ.
___
Ngay khi bên phía Trịnh Tuyết Như đang chờ xuất phát, thu thập vật tư, về phần Tố Nhã đã được tá thi hoàn hồn, cũng đang trốn đông trốn tây, cộng thêm việc gõ chết mấy con tang thi, trốn vào kho hàng.
Giờ này khắc này, cô đang đối diện với một phòng đầy dược phẩm chảy nước mắt lưng tròng.
Đương nhiên là cô biết rõ, trong mạt thế dược phẩm là có bao nhiêu trân quý, nhưng có trân quý như thế nào đi chăng nữa cũng không có cách nào biến thành cơm ăn a, hiện tại cô tình nguyện được đối mặt với một phòng bánh mì, không có bánh mì, tới một bịch bánh quy cũng được mờ Q_Q
Mọe nó! Thật sự có bịch bánh quy?!!!
Tố Nhã : ⊙﹏⊙
Thượng Đế, lại đưa thêm một ly sữa đi!!! Được rồi, không nên tham lam.
Tố Nhã ăn ngon lành hết cả bịch bánh quy, sau đó lại yên lặng cảm tạ một chút, không biết là do vị bác sĩ nào đó thành công trốn thoát, hay là đã biến thành tang thi huynh 'vĩ đại' cũng không chừng.
Thu tất cả dược phẩm vào không gian, Tố Nhã ngạc nhiên phát hiện, trong không gian những loại vật phẩm cùng loại có thể xếp chồng lên nhau. Cô bấm đốt tay tính toán, kiểu xếp chồng này có thể tiết kiệm không ít địa phương nha, chờ một lát nữa khi đến cái siêu thị kia sẽ thuận tiện thêm chút hàng tiếp tế vào.
Về phần dùng cách nào để rời khỏi bệnh viện? Đầu tiên, không thể tiến vào đại sảnh nằm ở tầng một, nơi nào có nhiều người thì khẳng định sẽ có không ít tang thi, khu nằm viện ở phía sau lại càng không thể đi. Cũng may là, hiện tại cái thành phố này còn chưa có hoàn toàn cắt điện cúp nước, Tố Nhã dựa vào điểm này mà đoán ra được, bây giờ cách mạt thế cũng chưa quá một tháng, cũng chính là thời điểm cô 'chết' gần được hai tuần.
Không biết có phải là do thời gian cô ở dưới tầng ngầm tương đối dài hay không, trên người được bao phủ bởi không ít 'mùi hương' của thi thể, chỉ cần mấy con tang thi thông thường không tới gần cô quá năm mét, cơ bản cũng sẽ không phát hiện ra cô.
Chính là nhờ như vậy, Tố Nhã mới có thể thuận lợi một đường hữu kinh vô hiểm, đi đường vòng ra sau tầng hai của bệnh viện, nơi đó là phòng làm việc cá nhân của bác sĩ, cửa sổ phía sau sát với đường phố, ít người, tang thi cũng ít hơn một chút, không thể đi xuống tầng một mạo hiểm được, cũng chỉ có cách nhảy qua cửa sổ mới mau hơn và trực tiếp hơn.
Tố Nhã xoa xoa tay suy nghĩ.
____
P/s : Vái trời ngày mai thi thành công , có đứa chỉ π_π