"Hạ thiếu. Lần sau gặp lại." Thành Khống nói.
Sắc mặt của Hạ Tâm rất xấu, theo tính cách của hắn thì hắn hẳn nên làm ầm lên. Nhưng hắn không có. Hắn nhẫn nhịn chịu đựng.
Thành Khống biết rõ nên cười rộ lên, quay lại chỗ hai người, nói:
"Vừa nãy quên mất."
Hắn lấy từ trong túi áo ra một tập danh thiếp, đưa cho Thu Giang Lãnh một tấm.
Thu Giang Lãnh nhận qua, sau đó hơi giật mình hỏi lại.
"HY?"
Thành Khống gật đầu.
Hắn tinh tế nhận ra phản ứng của Thu Giang Lãnh không bình thường, giống như hoàn toàn không biết gì cả.
"Bà không nói cho cô ấy bà là ai à?" Hắn hỏi nhỏ.
"Cô ấy không hỏi." Hoa Lạc Giản nói.
Nếu cô ấy hỏi, Hoa Lạc Giản nghĩ mình cũng sẽ không nói dối.
Hoa Lạc Giản và Thành Khống mới biến mất chẳng đến mấy phút, Nhật Chi Tịch đã xuất hiện ở cửa chính.
Cô ấy nhìn quanh và lập tức toả định vị trí của mấy người.
"Hai người làm gì ở đây vậy?"
Thành Khống nghe thấy tiếng quay lại cười. Nụ cười này cùng vừa nãy khác xa hoàn toàn, chân thành và vui vẻ:
"Gặp một người bạn."
Nhật Chi Tịch lại gần, cũng nhận ra Thu Giang Lãnh, cô ấy chào:
"Thu ảnh hậu."
"Bạn em, Nhật Chi Tịch."
"Rất vui được gặp em."
"Rất vui được gặp chị."
"Chị muốn rời khỏi đây không?" Lúc này, Hoa Lạc Giản lần nữa hỏi cô.
Chuyện đã thế này, Thu Giang Lãnh đã hoàn toàn không còn lí do để ở lại tiệc của Hạ gia.
Tự mình rời đi hay đi cùng Hoa Lạc Giản, cô chọn cái thứ hai.
"Đi thôi."
"Hai người..."
Nhật Chi Tịch lầm bầm nhưng không nói rõ. Cô thậm chí còn phát hiện mọi chuyện sớm hơn cả Thành Khống nhưng cô quyết định không hỏi gì.
"Vậy hai người đi trước đi." Cô ấy nói.
***
"Giang Lãnh."
"Thật không xong mà..."
Nhìn mấy đĩa đồ ăn trên bàn, Thu Giang Lãnh không vui, ngược lại còn thở dài.
"Chị sao vậy? Vẫn để ý chuyện của Hạ Tâm sao?"
Thu Giang Lãnh gật đầu:
"Tên phú nhị đại đó làm chị quả thực nhức đầu. Chị khi nào đắc tội với hắn chứ? Lần này, sợ là thực sự muốn triệt tư..."
Hoa Lạc Giản suy nghĩ nói:
"Theo lí thì Hạ gia sẽ không triệt tư đâu. Nhưng dựa vào thái độ của Hạ lão gia với Hạ Tâm, chuyện này xác thực có chút vấn đề."
"Y quá nuông chiều cậu con trai này..."
Thu Giang Lãnh nghĩ đến cảnh tương lai, sầu đến độ muốn rụng tóc. Cô thở dài rồi lại thở dài.
"Kính Vũ, cần bao nhiêu tiền đầu tư? "
Hoa Lạc Giản hỏi.
Thu Giang Lãnh phản ứng đầu tiên nghĩ đến mấy đoạn kinh điển trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo: Nữ nhân, em cần bao nhiêu tiền? Nghe xong số tiền liền vứt cho một tấm séc với giá trị gấp vài lần ra đó.
Sau đó cô lắc đầu, cảm thấy mình nghĩ quá nhiều rồi.
"Theo như kế hoạch cũ thì kinh phí làm phim vào khoảng 400 triệu. "
400 triệu là một con số vô cùng lớn. Thu Giang Lãnh sợ Hoa Lạc Giản không hiểu vì sao tốn nhiều tiền thế liền giải thích tường tận cho cô nghe đại khái số tiền này sẽ phân chia như thế nào.
Nghe xong, Hoa Lạc Giản chỉ hỏi:
"Hạ gia đầu tư bao nhiêu tiền?"
"150 triệu..."
Hơn một phần tư kinh phí.
Nhưng sự thật không chỉ như thế. Hạ gia làm một trong những long đầu của ngành giải trí. Những nhà còn lại hợp tác cùng họ đều sẽ xem một phần sắc mặt Hạ gia. Chỉ cần Hạ gia ra tiếng gió, e là số tiền còn lại cũng không giữ được.
"Đợi em gọi điện một chút." Hoa Lạc Giản cũng nghĩ đến điều đó, cô nói rồi lập tức ra ngoài lấy điện thoại gọi điện.
Trong phòng ăn ánh đèn có chút ấm áp.
Hoa Lạc Giản ở ngoài thấy Thu Giang Lãnh nhìn mình, hơi cười một cái, ngụ ý cô ấy không cần lo lắng.
Ôn nhu là một liều thuốc độc...
Thu Giang Lãnh khẽ lầm bầm.
"Lạc Giản, em rốt cuộc còn bao nhiêu điều mà chị không biết vậy?"