"Lạc Giản, đến công ti đi, bắt đầu họp rồi." Thành Khống nói.
Hắn làm CEO, có quyền hạn tham gia vào cuộc họp cổ đông. Lớp kính dày ánh lại nụ cười của hắn, có chút làm người ta ác hàn.
Hoa Lạc Giản chào tạm biệt Thu Giang Lãnh xong liền rời đi.
Phòng họp cổ đông nằm ở tầng 20, tầm nhìn vô cùng đẹp, nhưng hôm nay không có ai có tâm trạng để thưởng thức cảnh sắc này cả.
"Bây giờ, các vị có thể bỏ phiếu rồi."
Cạch một tiếng, cửa mở ra.
Hoa Lạc Giản đi vào cùng Hoa Ngữ Trung chào hỏi:
"Biểu đệ, đã lâu không lâu."
Hắn bệnh tật quấn thân, nhìn sắc mặt đến bây giờ cũng không tốt lắm.
Hoa Ngữ Trung còn định nói liền bị người đi theo Hoa Lạc Giản khóa chặt miệng lại.
Một loạt động tác xong rồi, Hoa Lạc Giản nhìn một loạt cổ đông, nói:
"Các vị, bầu đi."
Trong thoáng chốc, cổ đông nhớ đến 10 năm trước, Hoa Lạc Giản ngồi xe lăn đi vào trong căn phòng này. Khuôn mặt đẹp đẽ của cô tái nhợt khiến người ta nhìn mà thương.
Cô không nói gì nhiều, gửi cho mỗi người một phần tài liệu sau đó nói nói gần như thế:
"Các vị, chọn đi."
Người đã chứng kiến qua thủ đoạn của Hoa Lạc Giản, lập tức biết chọn bên nào bỏ bên nào. Chỉ có những kẻ ngu dốt, hoặc là tham vọng quá lớn không cam lòng, mới không bỏ xuống được.
"Chủ tịch, nghe đồn chủ tịch cùng Thu ảnh hậu vị kia..."
"Cảm ơn đã quan tâm. Thu Giang Lãnh hiện tại là bạn gái của tôi."
"Hoa Ngữ Trung nói là sự thật."
Cổ đông lùm xùm lên.
Hoa Lạc Giản nhìn về phía cổ đông vừa nãy nhắc đến chuyện này, ánh mắt thâm thúy.
"Chỉ là tôi thực sự tò mò, chuyện này cùng các vị có quan hệ gì sao?"
"Vậy chuyện của Tôn Húc...?" Có người khác nói.
"Tôn Húc gây chuyện nhiều, bị quả báo cũng là sớm muộn, cùng HY có quan hệ gì?"
Hoa Lạc Giản lời nói lạnh nhạt, ánh mắt càng sắc. Hai người vừa nói chuyện liền không tự giác cúi đầu xuống.
"Những chuyện này các vị trong lòng đều có số cả. Thời gian không còn sớm, bỏ phiếu rồi tan họp thôi."
Kết quả bỏ phiếu 17 phiếu phản, ba phiếu trống, cùng kết quả mà cô dự đoán không quá khác nhau.
"Các vị, buổi chiều vui vẻ."
Mọi người đều đứng dậy, nói:
"Chủ tịch đi thong thả."
......
Hoa Ngữ Trung bị ném xuống ghế, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng.
"Hoa Ngữ Trung, ngươi rốt cuộc muốn gì đây? Ta không nghĩ ngươi ngu như cha ngươi đâu."
Hoa Lạc Giản không thích lằng nhằng, đây là chuyện mọi người đều rõ ràng.
"Ta muốn ghi tên vào gia phả."
"Không có khả năng." Hoa Lạc Giản nói.
Cô nhận lấy tách trà từ tay thư kí, nói:
"Lúc bà nội còn sống, ta từng hứa, tuyệt đối sẽ không để tên cha ngươi vào gia phả, ngươi cũng vậy."
Cô khẽ nâng mi nhìn hắn nói:
"Vả lại, ta cũng không nghĩ thứ ngươi muốn là điều này."
"Được rồi. Biểu tỷ đã rõ ràng như vậy thì ta cũng nói thẳng. Ta muốn biểu tỷ, không gây khó khăn cho ta. Ta cũng muốn kinh doanh, muốn sống như bình thường, nhưng danh tiếng Hoa gia thực sự quá lớn, danh tiếng của tỷ lại quá xấu. Mặc cho ta muốn làm gì cũng sẽ vô cùng không thuận."
Hoa Ngữ Trung nói xong, đợi cô trả lời.
"Gen Hoa gia hẳn là gen lặn, đến đời ngươi ngược lại có tác dụng rồi."
Hoa Lạc Giản nâng mi nhìn hắn.
"Vậy ta cũng nói thẳng, ta có thể đồng ý yêu cầu của ngươi, với điều kiện ngươi rời khỏi Trung Quốc từ nay về sau không được trở về, cũng không được dính dáng đến HY."
Hoa Ngữ Trung gật gù rồi hỏi:
"Hết rồi? Không nói vị ảnh hậu kia sao?"
Nhìn ánh mắt Hoa Lạc Giản như muốn kết sương lạnh, cười hiền nói:
"Đương nhiên, Thu ảnh hậu là người của biểu tỷ, ta lại không phải không muốn sống. Ta cũng sẽ không liên quan gì đến Thu ảnh hậu cả."
"Vậy thì đi đi."
Hoa Ngữ Trung đứng dậy, hắn vuốt phẳng nếp gấp trên áo mình rồi chắp tay hành lễ nói:
"Đa tạ biểu tỷ có thể hoàn thành tâm nguyện của ta. Hiện tại rời đi sợ là sau này đều sẽ không gặp lại, bảo trọng."
Hoa Lạc Giản ôn hòa nói:
"Bảo trọng."
Hoa Ngữ Trung đi rồi, Thành Khống mới đến tìm Hoa Lạc Giản, hắn hỏi:
"Thực sự định như vậy thả hổ về rừng sao?"
"Ông nội đối với tôi rất tốt, coi như nể tình ông nội tha cho hắn đi."
"Tôi tưởng bà không để ý huyết mạch chuyện này?"
Hoa Lạc Giản chỉ lắc đầu không trả lời.