Thu Giang Lãnh thật lòng càng ngày càng yêu thích Hoa Lạc Giản.
Mà Hoa Lạc Giản cũng phải thừa nhận, bản thân mình rất để ý đến đối phương.
Cãi vã
Bởi vì chuyện bất ngờ xảy ra, đám công tử tiểu thư trong kinh cũng không dám ở lại lâu, nghỉ một ngày để thương thế của Thiên Trầm tạm thời ổn định rồi lập tức trở về kinh.
Đến lúc trở về kinh đô, chuyện Thiên Trầm liều mình cứu Tây Song Chúc đã truyền khắp nơi.
Nhìn cha mẹ huynh trưởng vì nàng lo âu, lại nghe bạn bè nói nàng họa sau chắc chắn có đại phúc, Thiên Trầm không biết nên làm sao.
Nàng căn bản không hiểu nổi Tây Song Chúc đang âm mưu gì, nhưng chắc chắn cũng chẳng phải chuyện gì hay cho cam.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Mùa thu năm sau, vốn là thời điểm thời tiết tốt nhất ở trong kinh. Thiên Trầm lại không thể bình tĩnh được.
Tứ vương gia phủ đệ
Tây Song Chúc đang chuẩn bị ăn cơm thì có người xông vào.
Nói đến người kia thì cũng chẳng có gì xa lạ. Thiên Trầm, con gái thứ hai của Tương Tướng Quần, người mà nổi tiếng cùng hắn bát tự không hợp.
Bộ dạng nàng ấy đằng đằng sát khí, nếu mang theo đao, hắn chắc mẩm là nàng ấy định đến lấy mạng hắn đấy.
"Lui ra đi." Tây Song Chúc ra lệnh cho đám người hầu.
Người hầu kính cẩn rời đi, nhìn ra không chút hỗn loạn.
Người vừa đi hết, Thiên Trầm liền tức giận nói:
"Chuyện này là ngươi làm ra?!"
Tây Song Chúc từ từ nói:
"Nếu mà trách, thì chỉ có thể trách Tam ca của ngươi đột ngột lộ ra dấu vết để Thái hậu lòng sinh nghi kị. Thái hậu là người như thế nào, không phải ngươi không biết."
"Tây Song Chúc! Ngươi đừng nghĩ rằng ngươi lừa được người khác liền có thể lừa được ta."
Tây Song Chúc tay lên như muốn chạm vào tay Thiên Trầm.
Thiên Trầm hất tay hắn ra.
Âm dương sai lệch thế nào mà khiến cho canh vừa nấu bị đổ.
Canh nóng bắn vào tay của Tây Song Chúc để lại một màu đỏ ửng.
Thiên Trầm giật mình.
Tây Song Chúc không kêu đau, chỉ hơi nhíu mày một chút.
"Thiên Trầm, ta cũng là bất đắc dĩ..."
"Cut!"
Hoa Lạc Giản thở ra một hơi.
Thu Giang Lãnh thì vội vàng đi đến cầm lấy tay cô.
"Em thế nào rồi?! Vừa nãy chị không cố ý..."
Hoa Lạc Giản lắc đầu nói:
"Không sao, nhức một chút thôi."
Cô nhìn về phía staff nói.
"Lấy hộ em chai nước với thuốc mỡ."
Staff nghe được nhanh chóng mang đồ đến theo.
Thu Giang Lãnh kiên trì muốn thay cô bôi thuốc, Hoa Lạc Giản cũng để mặc cô ấy đi.
Cô ấy cẩn thận từng tí một giúp cô bôi thuốc lên tay. Cảm giác lành lạnh để cho Hoa Lạc Giản nhớ lại một số kí ức đã phủ bụi từ lâu.
Bôi thuốc xong Thu Giang Lãnh ngẩng đầu, phát hiện Hoa Lạc Giản đang nhìn cô.
Ánh mắt của cô ấy vô cùng sâu lắng.
Ánh mắt này, Thu Giang Lãnh quen thuộc bất quá. Nó giống hệt như lúc họ ở trong nhà thờ thánh nơi người nhà của Hoa Lạc Giản an nghỉ.
"Lạc Giản..."
Thu Giang Lãnh gọi tên cô.
Hoa Lạc Giản nhìn cô ấy.
Lo lắng trong ánh mắt cô ấy thực rõ ràng. Cô thậm chí chẳng cần cố gắng đã có thể những ra được.
Hoa Lạc Giản lắc đầu, chỉ nói:
"Em nhớ lại chút chuyện lúc trước mà thôi."
Cô ngẩng đầu nhìn ánh nắng nhạt xuyên qua tán lá rơi rụng xuống mặt đất, cảnh tượng nhiều năm trước dường như lại một lần nữa xuất hiện trước mắt cô.
"Lúc trước, có lần em bị thương. Mọi người trong nhà đều lo lắng lắm. Họ hận không thể bế em đi bệnh viện luôn. "
Hoa Lạc Giản nói xong xòe bàn tay ra cho Thu Giang Lãnh xem, nói:
"Lúc đó, vết thương kéo dài đến đây."
Cô chỉ đến cổ tay để chỉ cho cô ấy xem. Sau đó khẽ thở dài nói:
"Nhiều năm qua đi, đến vết thương sâu như vậy cũng biến mất rồi."
Vết thương biến mất vốn là chuyện tốt, Thu Giang Lãnh lại nghe ra được trong đó có chút mất mát.
Thời gian không chỉ mang đi những thứ xấu, cũng mang đi những thứ tốt đẹp.
Giống như những kí ức trong quá khứ cũng sẽ theo thời gian biến thành cát bụi.
"Đừng buồn..." Thu Giang Lãnh nói.
"Em không buồn...Em nói thực lòng đấy..." Hoa Lạc Giản đáp lời.
......
Kiểm tra xong cảnh quay, Đông Tinh Trác tự mình đi tìm Thu Giang Lãnh và Hoa Lạc Giản.
"Lạc Giản, không có vấn đề gì chứ?"
"Không sao ạ." Hoa Lạc Giản lắc đầu.
Đông Tinh Trác lại nhìn về phía Thu Giang Lãnh, hỏi:
"Giang Lãnh...em đâu có bị canh bắn vào tay đâu? Sao mặt em khó coi quá thế?...."