Quay lại hai lần Thu Giang Lãnh cảm thấy người mình muốn phế rồi, cô mang theo bộ dạng dơ hề hề đi ra chỗ Hoa Lạc Giản gần đó.

"Em không sao chứ?"

Hoa Lạc Giản lắc đầu.

"Có chút chóng mặt thôi, không sao."

Cô ấy nói rồi nhìn cô hỏi:

"Vừa nãy lăn lê như thế, chị không sao chứ?"

"Không có gì, bẩn chút thôi."

Cô ngước nhìn cây cổ thụ mà Hoa Lạc Giản vừa nhảy xuống.

"Chỗ này cao quá, may mà em không bị sợ độ cao."

Nhân viên giúp Hoa Lạc Giản tháo dây thép. Hai người ra chỗ Đông Tinh Trác nhìn xem hiệu quả cảnh quay thế nào.

Quay hai lần, hiệu quả quay tốt hơn một chút, góc độ bắt được rất đẹp.

Cảnh Tây Song Chúc nhảy xuống anh hùng cứu mỹ nhân, chuẩn như từ trong sách ra vậy.

Một lần quay có thể nhớ nhiều động tác như thế, cũng chỉ có Hoa Lạc Giản mới làm được thôi.

"Thân thủ của em, đi làm diễn viên đóng thế cũng không kém đâu." Đông Tinh Trác nói.

Vậy là cảnh này coi như xong, tối muộn họ đều không có cảnh nên hai người cùng nhau đi về.

Hoa Lạc Giản diễn xuất càng ngày càng tốt nhưng sự thật cô vẫn phải học rất nhiều. Mấy ngày nay có cảnh tình cảm phức tạp, NG của cô đã bắt đầu tăng dần lên. Với vai trò là giáo viên, Thu Giang Lãnh luôn dành số thời gian ít ỏi mà mình có để dạy cô ấy học.

......

"Fanmeeting?"

"Không đến mức, chỉ là buổi gặp fan nho nhỏ thôi. 30 phút. Gặp xong chúng ta liền đi về."

Hoa Lạc Giản cũng không có việc gì nên liên đồng ý. Hai người cũng chưa tẩy trang mà vác nguyên bộ dạng này đi đến gặp fan.

Hậu hội viện đến thăm Thu Giang Lãnh toàn là fan lão làng, nhẵn mặt nhau cả rồi nên trạng thái giữa họ càng giống như bạn bè hơn là fan và thần tượng.

Lúc đợi Thu Giang Lãnh, họ còn ngồi tám với nhau tạo hình gần đây của Thu Giang Lãnh có phù hợp với cô hay không.

Thu Giang Lãnh đến rất đúng giờ, đồng hồ vừa điểm 7h, cô liền bước vào trong phòng nghỉ. Hoa Lạc Giản đi theo sau cô.

"Tây Song Chúc!" Có người kêu lên.

Sau đó là một loạt tiếng ồ nối liền nhau.

"Hoa Lạc Giản cũng đến này!"

Thu Giang Lãnh lắc đầu nói:

"Nhìn mấy bản mặt không có tiền đồ kìa."

Hai người đến giữa góc đầu phòng kia Hoa Lạc Giản mới nói:

"Chào mọi người, mình là Hoa Lạc Giản."

Fan bên dưới không ngừng nói:

"Chào Hoa tỷ!"

"Hoa tỷ tối vui vẻ."

"A Giản đẹp quá đi mất!"

Hoa Lạc Giản nghe thấy thế hơi cười. Được người khác khen đẹp, ai lại không thích chứ.

Vốn dĩ là buổi gặp mặt nhỏ giữa fan và Thu Giang Lãnh, cuối cùng bởi vì Hoa Lạc Giản xuất hiện, liền biến thành hỏi Thu Giang Lãnh một câu, hỏi Hoa Lạc Giản hai ba câu.

Khách lấn át chủ, thấy thế nào cũng không phải chuyện tốt.

"Thế này...thực sự ổn chứ?" Hoa Lạc Giản hỏi.

Thu Giang Lãnh cười nhún vai.

"Ai nói họ càng hứng thú với em đây? "

Fan hỏi lấy hỏi để, Hoa Lạc Giản cũng kiên nhẫn trả lời. Vì thế có người lớn mật hỏi, có thể phát chút phúc lợi, nói cô ấy yêu cô ấy được không.

"Không thể!" Thu Giang Lãnh là người đầu tiên phản đối.

"Vì sao?" Fan bất mãn hỏi.

"Không thể chính là không thể."

"Mấy đứa có fan tui không hả? "

"Phải thì sao?" Người đó bĩu môi nói.

Có người thì nhìn Thu Giang Lãnh như nhìn ngốc tử.

"Không phải thì ai rảnh ngồi đây với chị nói chuyện nhảm nhí. "

"Thế thì các vị shut up. " Thu Giang Lãnh làm động tác khóa miệng.

Đám fan bất mãn hầm hừ nói:

"Quan châu phóng hỏa nhưng lại không cho dân chúng đốt đèn."

"Chị đây chính là vậy đó, giỏi thì lại đây."

Đám fan nghiến răng nghiến lợi nhìn nhau.

"Nhìn thì vẫn đẹp đấy, cơ mà muốn đấm thật."

Hoa Lạc Giản ngồi bên cạnh nói:

"Không bằng mình làm với chị ấy nhé? "

"Vậy cũng được." Có người đồng ý.

Hai mỹ nữ phát phúc lợi, còn khá là dưỡng mắt.

Hoa Lạc Giản nói đến là đến, căn bản không cho Thu Giang Lãnh chút thời gian để chuẩn bị nào.

Một câu em yêu chị cùng ánh mắt thâm tình đến không diễn tả nổi khiến cho Thu Giang Lãnh mặt nóng bừng cả lên, cô ấy ấp a ấp úng nói:

"....E-Em phạm quy quá!"

Nói rồi Thu Giang Lãnh nhào vào lòng Hoa Lạc Giản không dám ngẩng lên.

"Tui muốn thoát fan!"

"Tôi muốn cả hai!"

"Hoa tỷ, tỷ có hậu viện không?"

Hoa Lạc Giản đưa tay vuốt tóc Thu Giang Lãnh, lắc đầu trả lời:

"Không có."

"Sao lại không có được?" Có người không tin nổi hỏi.

"Cũng không lạ mà."

Hoa Lạc Giản thấy thời gian đã qua liền nói:

"Thời gian không sớm nữa, mình cùng chị ấy cần trở về rồi."

Fan nuối tiếc nhìn họ nhưng không ai phàn nàn gì. Có người mạnh bạo hỏi:

"Giản tỷ, tỷ có thể dùng thân phận Tây Song Chúc phát ít phúc lợi không?"

Tây Song Chúc ngoại trừ mấy tấm định trang với vài tấm do cẩu tử chụp cái gì cũng không có. Những người muốn xem đã có chút chờ không nổi rồi. Họ hằng ngày lên weibo kiến nghị mà nhà làm phim thì không chính là không.

Hoa Lạc Giản nghĩ nghĩ rồi dùng giọng nam nói:

"Trời tối nguy hiểm, các vị cô nương đi đường cẩn thận."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play