Thời gian trôi qua rất nhanh. Cuối tuần đến, Hoa Lạc Giản với Thu Giang Lãnh cùng lúc đến trung tâm huấn luyện.
Tất cả các diễn viên sẽ cùng ở đây học nghi lễ, cầm kì thi họa, có một số người cũng sẽ ở đây học dùng vũ khí và đánh đấm.
Hoa Lạc Giản tình huống có chút đặc thù. Bởi vì cô ấy tự nhận đã học qua hết lục nghệ và cầm kì thi họa.
Đông Tinh Trác tin cô, nhưng để đảm bảo không xảy ra sai sót, Hoa Lạc Giản vẫn được yêu cầu tham gia một buổi kiểm tra nhỏ, do tất cả các giáo viên ở đó cùng tham gia.
Bây giờ cô có một bài kiểm tra múa kiếm.
Kiếm đều có chút không thuận tay nhưng miễn cưỡng vẫn có thể dùng được.
Hoa Lạc Giàn chắp tay một cái, ánh mắt trong một giây liền trở nên khác biệt với bình thường.
Bước chân di chuyển, hữu lực đạp trên mặt đất. Cổ tay chuyển động, nước chảy mây trôi, nhẹ nhàng nhưng không hề yếu đuối. Giống như người ta thường nói, trong nhu có cương.
Bài múa kiếm liền mạch không đứt quãng, nhìn thân pháp của Hoa Lạc Giản, Thu Giang Lãnh cơ hồ không khép được miệng mình lại.
Bây giờ đã cho người ta cảm giác đẹp đến khó lòng rời mắt, nếu lại thêm y phục trắng như tuyết, bay bổng theo từng bước chân của đối phương, vậy sẽ đẹp đến trình độ nào nữa. Thu Giang Lãnh kích động mà nghĩ.
Kiếm dừng. Hoa Lạc Giản thu kiếm lại.
Người dạy kiếm là một người đàn ông trung niên họ Diêu, y vỗ tay nói:
"Thực sự tuyệt vời. Hoa tiểu thư đã học bao lâu rồi?"
Hoa Lạc Giản trả kiếm, nói:
"Đã học 10 năm."
"Nhìn đường kiếm này, giống như Minh gia bên kia."
"Xác thực là Minh gia bên kia." Hoa Lạc Giản cười đáp.
"Thầy Diêu, phía sau vẫn còn kiểm tra, xin phép đi trước."
Hoa Lạc Giản chào, đối phương đáp lại. Thế là Hoa Lạc Giản liền đi rồi.
"Giang Lãnh, đi thôi." Hoa Lạc Giản đến cửa quay lại vẫy tay với Thu Giang Lãnh.
Thu Giang Lãnh như tỉnh mộng, cô cúi đầu chào giáo viên dạy múa kiếm rồi rời đi.
"Em đỉnh quá! Chị nhìn em không chớp mắt luôn!" Thu Giang Lãnh ôm tay Hoa Lạc Giản, phấn khích nói.
"Em còn kiểm tra gì nữa?"
"Kiểm tra cưỡi ngựa và bắn cung."
Thu Giang Lãnh lúc đó hãy còn nghĩ là cưỡi ngựa với bắn cung riêng.
Học cưỡi ngựa ở khu bên cạnh, hai người đi bộ sang. Trên đường họ thấy một vài staff của đoàn phim đang bận bịu.
Cửa khu cưỡi ngữa đang mở. Trong sân có thể thấy vài người đang học cưỡi ngựa, tình hình cũng có vẻ khá lạ quan. Thấy họ đến thì một người trẻ tuổi ra chào hỏi.
"Chào hai người."
"Đây là Thu ảnh hậu, vậy đây hẳn là Hoa tiểu thư rồi. "
"Phùng huấn luyện, hân hạnh."
"Hân hạnh. Đồ ở bên này, Hoa tiểu thư nhìn xem."
Cung giống như mấy loại trong phim truyền hình, cán gỗ, cong ở hai đầu và bằng ở giữa. Ngựa thì là một con ngựa đen trông khá hiền hòa.
"Làm phiền rồi."
Hoa Lạc Giản làm quen với ngựa xong thì liền thử cưỡi vài vòng và bắn vài mũi tên. Khi thấy đã ổn liền ra hiệu với huấn luyện viên bản thân có thể bắt đầu thi được rồi.
"Cô ấy vừa cưỡi ngựa vừa bắn cung sao?"
"Đúng vậy. Nhưng nhìn cách cô ấy cưỡi ngựa, tám chín phần là không làm khó cô ấy được rồi."
Nói rồi đối phương đi làm sạch trường đua, đặt vài tấm bia cho Hoa Lạc Giản ngắm. Nội dung hôm nay chính là nội dung cuối khóa mà Hoa Lạc Giản sẽ phải thi nếu như cô ấy tham gia khóa học này.
"Ôi trời..."
Thu Giang Lãnh che miệng nói.
Vừa cưỡi ngựa vừa bắn cung đó đã chẳng thuộc vào phạm trù bình thường nữa rồi.
Đổi lại là cô, cô nghĩ mình không làm nổi đâu.
Chỉ trong vài phút Hoa Lạc Giản chuẩn bị thôi mà cô đã tự bổ não cho mình đủ loại bi kịch có thể phát sinh. Nghĩ đến mức lông gà lông vịt của cô đều nổi hết cả lên. Trái tim nhỏ bé cũng bởi vì lo lắng mà không tự giác đập nhanh hơn.
Hồi xưa cô nghe mẹ cô kể có người bạn vì cưỡi ngựa quá nhanh mà không cận thẩn ngã ngựa, tuy rằng chữa trị kịp thời những vẫn bị liệt cả nửa người.
Hoa Lạc Giản vừa phải cưỡi ngựa vừa phải bắn tên.
Lỡ cô ấy ngã xuống thì sao?...
.......
Nhưng Hoa Lạc Giản không có.
Mười tầm bia bị cô ấy nhẹ nhàng bắn trúng hồng tâm.
Thu Giang Lãnh còn chưa kịp nhìn kĩ thì cô ấy đã chạy xong một vòng quanh sân rồi.
Phùng huấn luyện đi đến vỗ tay nói:
"Không tệ không tệ. Thăng bằng cùng tốc độ kiểm soát rất tốt. Tư thế đều rất chuẩn xác."
"Hoa tiểu thư hẳn đã học rất lâu rồi."
Hoa Lạc Giản xuống ngựa, trả lại cung cho anh ta. Cô nói:
"Lúc trước học qua, thỉnh thoảng vẫn đi tập. Hôm nay làm phiền rồi huấn luyện rồi."
Nói rồi cô hơi hơi gật đầu làm như chào hỏi rồi quay lại chỗ của Thu Giang Lãnh đưa cô ấy đi.
"Dạy học lâu như vậy, lần đầu tiên thấy người còn trẻ mà bắn tốt thế này..."
Hắn nhìn theo bóng Hoa Lạc Giản, lầm bầm nói.