"Bắt đầu."
Thu Giang Lãnh là thật chuyên nghiệp.
Vừa nãy ở trong phòng hôn một chút liền mặt đỏ mặt thở dốc, ra ngoài thì những điều đó đều như gió thoảng mây bay.
Vừa bắt đầu cô liền hòa mình vào nhân vật. Cái cảm giác giằng xé ở trong Thiên Trầm được khắc họa vô cùng sắc nét.
Thiên Trầm phát hiện cảm xúc của mình dành cho Tây Song Chúc đã thay đổi. Ngày xưa là cực độ ghét bỏ, ngày nay lại dường như đã rung động.
Đủ loại tâm tình bi phẫn bị đè nét cuối cùng bạo phát. Thiên Trầm kéo Tây Song Chúc, hôn có chút táo bạo, giống như đang phát tiết hết khúc mắc trong lòng. Mà Tây Song Chúc lại nhẹ nhàng hơn nhiều, đợi khi Thiên Trầm đã không còn tiếp tục phát điên nữa mới đổi khách thành chủ, ôn nhu hôn đối phương. Giống như đang an ủi.
Khi họ tách ra, nhịp thở của cả hai đều rối loạn. Tây Song Chúc nói:
"Thoải mái hơn rồi thì chúng ta đi ăn cơm."
Thiên Trầm nhược nhược gật đầu.
"Đạo diễn..." Phó đạo diễn gọi.
"Bao giờ mới được quay nhỉ?" Đông Tinh Trác xoa tay nói. Mắt vẫn dán vào Hoa Lạc Giản cùng Thu Giang Lãnh.
"Vậy là quyết định rồi ha. "
"Người thế này, tìm đâu ra được nữa." Đông Tinh Trác nói.
"Xong rồi. Cảm ơn hai vị rất nhiều."
"Thế nào?" Thu Giang Lãnh hỏi. Cô cố gắng không để chú ý của mình quay lại đôi môi của Hoa Lạc Giản, bởi vì vừa nãy diễn nhập tâm, cô cắn sưng môi cô ấy rồi.
"Tuyệt vời. Nhân vật nắm giữ rất tốt."
"Hoa Lạc Giản nhỉ, Đông Tinh Trác, rất vui được gặp em."
Hoa Lạc Giản nắm tay Đông Tinh Trác, lễ phép chào một tiếng:
"Đông đạo, hân hạnh."
"Em hẳn không phải người trong ngành. Tiếp xúc diễn xuất lâu trước? Anh thấy em có tiềm năng lắm."
Hoa Lạc Giản hơi cười, khiếm tốn nói:
"Em làm bên lồng tiếng. Gần đây mới bắt đầu học, còn có nhiều chỗ cần cải thiện."
"Vậy là Giang Lãnh dạy em hết luôn hả."
"Em dạy lâu chưa?" Đông Tinh Trác hỏi.
Thu Giang Lãnh giơ một ngón tay lên.
"Một tháng?"
Thu Giang Lãnh lắc đầu, nói:
"Một tuần."
Đông Tinh Trác nghe vậy giật mình.
Một tuần liền có thể diễn như thế này. Như vậy thiên phú không khỏi quá kinh người chút.
Thu Giang Lãnh như hiểu hắn đang nghĩ gì, gật đầu đồng ý.
"Tiền đồ vô lượng a..."
Không dễ dàng gì mới kết thúc đợt tuyển người dài dòng khổ sở này. Thế nên Đông Tinh Trác quyết định gọi mọi người cùng đi ăn cơm. Hắn trời sinh chính là tên keo kiệt, mời đi ăn cũng chỉ ở tầm trung nhưng chẳng ai cằn nhằn gì.
Cằn nhằn liền ngậm miệng, ai ngu đâu. Người quen cả rồi, Đông Tinh Trang mời đi ăn tuy rằng nơi này giá tiền không đắt nhưng xác thực đều rất ngon.
Thu Giang Lãnh ngược lại chỉ lo Hoa Lạc Giản không thích nghi được. Dù sao bây giờ đã biết Hoa Lạc Giản giá trị bản thân nghìn tỷ, để cho người ta đi ăn quán tầm thường, cô cũng thấy không ổn nữa là.
"Chị nhìn em mãi, có chuyện gì sao?" Hoa Lạc Giản hỏi.
Thu Giang Lãnh nói:
"Không có..."
Cô nhìn trộm cô ấy nói:
"Môi em..."
"Không sao, chỉ trầy trật một chút mà thôi."
Giống như nhớ đến điều gì, cô ấy cười nói:
"Chị cắn ác thật đấy."
.......
Mọi người phân bàn mà ngồi, Thu Giang Lãnh và Hoa Lạc Giản ngồi với Đông Tinh Trác và phó đạo diện Trần Khải.
"Lạc Giản, biết cưỡi ngựa bắn cung không?"
Hoa Lạc Giản gật đầu nói:
"Lục nghệ đều biết. Cầm kì thi họa đều đã từng học quá."
"Không tồi, không tồi." Đông Tinh Trác nói, ánh mắt càng thưởng thức Hoa Lạc Giản hơn.
Đã biết vậy hắn lại tiết kiệm được tiền rồi.
"Múa kiếm thì sao?"
"Múa kiếm em từng học qua." Hoa Lạc Giản nói.
"Học với ba em sao?" Thu Giang Lãnh hỏi nhỏ.
"Ân, ba em múa kiếm đẹp lắm. Em thì chỉ học được da lông thôi."
Đông Tinh Trác nhìn Thu Giang Lãnh với Hoa Lạc Giản kề tai nói nhỏ với nhau tấm tắc.
"Hai người làm sao quen biết thế?"
Thu Giang Lãnh chưa nói gì, Hoa Lạc Giản đùa nói:
"Em là bị chị ấy lừa qua đây đấy."
"Lừa thế nào?"
"Hm, dùng sắc lừa. Em nghĩ vậy." Hoa Lạc Giản nghiêm túc nói mà Thu Giang Lãnh thấy vớ vẩn linh tinh cực. Cô che miệng Hoa Lạc Giản lại.
"Em nói linh tinh gì thế!"
"Em đâu có nói linh tinh." Hoa Lạc Gian chớp mắt.
Hơi thở nóng hầm hập của cô ấy phun vào lòng bàn tay cô khiến cô vô thực rụt lại.
Mặt cô lại đỏ rồi.
"Cảm giác như đang xem Kính Vũ trực tuyến ấy nhỉ. " Trần Khải nói.
Đông Tinh Trác gật đầu:
"Xác thực giống Tây Song Chúc và Thiên Trầm quá."