Dịch: Tiểu Duyên***
Trong sảnh, Ninh Thần đang ăn thì đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn chưởng quầy bằng ánh mắt lóe lên một vầng sáng xanh khủng khiếp, “Chưởng quỹ, sao chưa dọn đủ đồ ăn.”
“Ta... đi dọn lên ngay đây.”
Bị ánh mắt đáng sợ này nhìn chằm chằm, cả người chưởng quỹ đột ngột túa mồ hôi lạnh như mưa; gã bèn lắp bắp trả lời.
Chưởng quầy đi rồi, Ninh Thần lại liếc đôi mắt đầy sát khí sang đám tiểu nhị xung quanh, dọa bọn họ bỏ chạy trối chết như bầy chim tan tác, thế là đành phải chạy vào bếp phụ chưởng quỹ bưng đồ ăn lên.
Phần thức ăn còn lại nhanh chóng được dọn lên. Chưởng quỹ và tiểu nhị, đầu bếp, người rửa rau... lại bắt đầu tụ lại mà đứng nhìn hắn ăn; hơn nữa, đội nhóm hóng chuyện cũng càng lúc càng nhiều.
Mấy tên giúp việc đang ngủ ở nhà sau cũng bị chiến trận thế này hù dọa. Vì quá tò mò, cả đám cũng nhìn lướt sang, sau đó là há hốc mồm to đến nỗi muốn rớt cả quai hàm.
Phải hình dung như thế nào nhỉ? Bộ dáng mà một người và một ngựa ăn cơm như vầy, quả thực chính là khí thôn sơn hà, tâm tính cuồng điên...
Trong cuộc đời này, ai nấy đều sẽ có một kỷ niệm khó quên như vậy. Thế nhưng mà, trí nhớ đáng thương của mọi người ở đây chắc chắn sẽ in hằn nên hình ảnh ấn tượng đến mức đáng sợ của cặp đôi quỷ chết đói trước mắt này. Cảnh tượng ấy còn kinh hoàng hơn cả trận tuyết lớn hôm nay, quả thật chính là trăm năm khó gặp.
Nửa canh giờ sau, một người một ngựa rốt cuộc cũng ngừng lại. Cả hai liếc nhau, cùng nhếch miệng cười vì ai nấy đều đã thỏa mãn, cũng vô cùng hạnh phúc.
Cuộc chiến đã ngừng; nhóm đầu bếp cũng ngơ ngác đi ngủ trở lại. Dọc theo đường đi quay về phòng ngủ, không một ai không muốn xóa đi ký ức liên quan đến những hình ảnh vừa rồi.
Con ngựa trắng nhỏ được tiểu nhị dẫn đến chuồng ngựa để nghỉ ngơi. Ninh Thần thuê một gian phòng, chuẩn bị ngủ ngon một giấc.
Mấy ngày nay, hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, mà thần kinh của hắn cũng bị nhồi nhét vào rất nhiều thứ không thể tưởng tượng nổi. Do đó, hắn có cảm giác bản thân đã bước đến bờ vực của sự quá tải rồi.
Tựu chung lại, hắn vẫn là một người bình thường, cũng có vui có buồn, có suy nghĩ của bản thân. Trong một thời gian ngắn, hắn không thể nào tiếp nhận ngay quá nhiều quan niệm vượt ngoài sức tưởng tượng như vậy.
Đêm nay là một đêm yên tĩnh nhất từ trước đến nay. Con ngựa trắng nhỏ trong chuồng ngựa và Ninh Thần trong phòng thuê đều đánh một giấc ngon lành, say sưa đến sáng.
Khi mặt trời ló dạng vào ngày hôm sau, Ninh Thần đẩy cửa phòng ra, túm lấy con ngựa trắng vẫn còn đang ngủ để tiếp tục lên đường.
Ngựa trắng nhỏ vẫn chưa tỉnh ngủ, thế nên cực kỳ bực bội; nói cách khác, nó khá là cộc cằn, vậy nên cứ lăn lộn một chỗ mà không chịu đi.
Ngồi cạnh bên, Ninh Thần chỉ cười lạnh lùng nhìn con ngựa giận dỗi. Một lát sau, hắn đột ngột rút Mặc kiếm ra, cắm vào phiến đá gần đó, thản nhiên nói, “Đi, hay không đi?”
Thấy Mặc kiếm cắm trên đất, con ngựa trắng nhỏ giật mình một cái, đầu óc lập tức thanh tỉnh ngay. Nó hí vang vài tiếng rồi đứng dậy, sẵn sàng tiếp tục cuộc hành trình.
“Coi như ngươi thức thời” Ninh Thần thu hồi Mặc kiếm lại, ngoài cười nhưng trong lòng không cười.
Có một số con ngựa, ngươi không thể đối xử tốt với nó được. Cứ cưng chìu nó một chút, nó lại nhảy lên đầu ngươi mà ngồi, còn chuẩn bị thế chỗ của ngươi nữa.
Đồng thời, sau lần gặp gỡ với tay kiếm khách áo trắng kia, Ninh Thần cũng đã hạ quyết tâm; hắn phải hồi cung một chuyến, gặp mặt Trưởng Tôn một lần.
Quyết tâm này rất gian nan, vì hắn còn chưa biết phải làm cách nào để trở về. Tuy nhiên, hắn nhất định phải quay về.
Phong thư trong tay hắn có can hệ rất trọng đại, mà vấn đề cốt yếu chính là: bên Tây cung kia liên tiếp đuổi giết hắn, khiến hắn vô cùng tức giận.
Trong hoàng cung, người duy nhất mà hắn tín nhiệm chính là Trưởng Tôn. Nếu muốn Tây cung kiêng kỵ, thì người thích hợp nhất để giữ phong thư này chính là Trưởng Tôn.
Thế nhưng mà, quyết tâm thì quyết tâm, nhưng khi vừa nghĩ đến cảnh phải gặp mặt Trưởng Tôn, Ninh Thần lại thầm chột dạ. Tín nhiệm và sợ hãi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nếu không phải bất đắc dĩ, hắn thật sự không dám trở về.
Thời gian đã qua lâu như vậy, cũng không rõ Trưởng Tôn đã nguôi ngoai phần nào cơn giận chưa?
Ninh Thần thầm sợ hãi, vừa đi vừa lẩm bẩm với con ngựa trắng nhỏ bên cạnh, “Tiểu Bạch, hai ngày nữa, ca sẽ dẫn ngươi đi gặp một người.” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Nghiện Ngủ2.
Trợ Lý Tuyến 13.
Nhẹ Nhàng Hỏi Sư Tôn4.
Sự Cưng Chiều Của Hoắc Cảnh=====================================
“Phì phò...” Ngựa trắng nhỏ kinh ngạc, quay đầu, chớp mắt ngụ ý, “Gặp ai?”
Ninh Thần chợt run nhẹ, cười gượng nói: “Gặp là biết ngay.”
Nửa sáng hôm đó, Ninh Thần tự đẩy xe lăn đi dạo trong thành, còn mua rất nhiều đồ đạc trên đường. Dĩ nhiên, cuối cùng hắn vẫn ném đống đồ ấy lên lưng con ngựa.
Trước kia, mạnh ai nấy cõng hành lý của mỗi người là do chưa thân quen nhau; giờ đã thân đến thế, còn phân biệt đồ của ngươi hay đồ của ta dể làm gì?
Huống chi, tên này ăn của hắn, uống của hắn, dù sao đi nữa cũng phải trả ít chi phí cho hắn chứ.
Ngựa trắng nhỏ oan ức nhận lấy sự áp bức này mà không hề dám phản kháng lại. Hành vi uy hiếp sáng nay vẫn còn rõ ràng trước mắt, nó đành phải lặng câm
Nửa ngày sau, một người một ngựa bắt đầu xuôi Nam, mục tiêu chính là Hoàng thành.
Mà trước đó, hắn vẫn phải trở về thư viện một chuyến. Bởi vì, sau khi gặp mặt Trưởng Tôn xong, hắn cần phải đi đến Kiếm thành tại phương Đông.
Trên thực tế, thư viện và Hoàng thành cách nhau không quá xa, mà đối với một số rất ít người thì hai nơi thậm chí còn tương đối gần.
Bên cạnh binh lực vô địch của Đại Hạ, dù tầng lớp vũ lực đỉnh phong của Đại Hạ cũng không tính là quá hùng mạnh, nhưng sở dĩ vẫn có thể trấn áp bốn phương, thì một phần là nhờ sự tồn tại của tòa thư viện kia.
Viện trưởng thư viện là 1 trong 5 người cường đại nhất trên đời này. Dù hiện tại đã xuất hiện thêm vị Tiên thiên thứ 6, nhưng như vậy vẫn không thay đổi được một thực tế rằng, vị viện trưởng kia vẫn là 1 trong 5 người mạnh nhất.
Cường giả Tiên thiên cũng cần thời gian tích lũy, không phải vừa dấn bước vào cảnh giới Tiên thiên là có thể đạt tới mức thực lực uy chấn thiên hạ như 5 người đương thời.
Tuy vị Tiên thiên thứ 6 này rất kinh tài tuyệt diễm, nhưng vẫn cần thời gian lắng đọng như thường lệ.
Thế gian này, có lẽ là ngoại trừ Ninh Thần ra, chẳng ai có thể xác định được vị Tiên thiên thứ 6 là ai. Tòa thành hoang ở phương Đông kia quá mức thần bí, đến nỗi mạnh mẽ như Đại Hạ cũng không dám tùy ý trêu chọc đến.
Vị Vũ hầu mạnh nhất của Đại Hạ đã tọa trấn tại đó trong nhiều năm qua; chuyện như vậy càng khiến thiên hạ cảm thấy tò mò hơn về lai lịch của tòa thành phương Đông kia.
Chỉ là trong những năm gần đây, không có bất cứ một tên thám tử nào sống sót trở về sau khi nhận nhiệm vụ thám thính tòa thành ấy. Khi các Kiếm giả trên thế gian nhìn về phía tòa thành kia, trong lòng bọn họ đều cảm thấy vô cùng nặng nề. Bởi vì, bọn họ trông thấy một thanh kiếm bên trong tòa thành.
Hoặc là nói, bọn họ nhìn thấy, cả tòa thành ấy đều là một thanh kiếm.
Vì lẽ đó, tòa thành hoang kia cũng được Kiếm giả thiên hạ gọi là Kiếm thành.
Đó là một thanh kiếm vô thượng, dù đã ẩn giấu đi sự sắc bén nhưng lại khiến cho toàn bộ Kiếm giả thiên hạ phải thần phục.
Truyền thuyết trong thế nhân kể rằng, có lẽ có một vị Kiếm giả chí cường đang trú ngụ bên trong tòa Kiếm thành ấy - một vị Kiếm giả mà ngay cả những vị cường giả Tiên thiên đều phải kiêng kỵ.
Nhưng đó cũng chỉ là những lời đồn hoang đường mà thôi. Thế nhân đều biết rằng, cảnh giới Tiên thiên chính là thánh cảnh của Võ đạo, xây dựng nên một khái niệm hoàn toàn khác với cảnh giới Hậu thiên. Nếu hỏi rằng, ai có thể đánh một trận với cường giả Tiên thiên? Tất nhiên, đáp án chính là chỉ mỗi cường giả Tiên thiên.
Nhưng dù lời đồn hoang đường đến vậy, vẫn khiến rất nhiều Kiếm giả tin tưởng tuyệt đối. Bọn họ tin rằng, với những ai dùng kiếm nhập đạo, dù cảnh giới của thân thể vẫn chưa đột phá Tiên thiên nhưng cũng đã đủ sức để chống lại Tiên thiên.
Mặc kệ lời đồn này là thật hay giả, sự hùng mạnh của Kiếm thành là một hiện thực không thể nghi ngờ. Vì thế, Đại Hạ không thể không phái ra một vị Vũ hầu dẫn binh trấn thủ tại đó nhiều năm. Điều này cũng đồng thời chứng minh một thực tế rằng, khi vũ lực đạt đến một trình độ nhất định, vậy sẽ tạo nên một sức uy hiếp cực kỳ đáng sợ.
Thư viện Thiên Thương, Độ Ách tự, Vĩnh Dạ Thần Điện, Bắc Mông Kim Trướng, giờ còn có Kiếm thành, đây là các khu cấm địa của võ giả thiên hạ; bất luận cường giả nào cũng không dám tự tiện tiến vào.
Ninh Thần không biết Mộ Thành Tuyết có quan hệ gì với tòa Kiếm thành kia hay không. Nhưng sớm muộn gì, hắn cũng phải đi đến đó một lần. Có lẽ, chính là sau lần hồi cung sắp tới.
Hắn muốn nhìn thử xem, rốt cuộc thì người phụ nữ kia đã bị làm sao vậy? Đến nay, hắn vẫn không thể nào quên luồng khí tức của ngày hôm đó. Đó là một loại lạnh lùng cắt đứt hết thảy, lạnh lùng khiến hắn phải đau nhói cả lòng.
Mộ Thành Tuyết là người mà hắn gặp gỡ đầu tiên ở kiếp này, nên có ý nghĩa cực kỳ đặc biệt đối với hắn. Hắn chán ghét cái cảm giác bực bội vẫn luôn âm ỉ trong lòng. Nếu không thể tận mắt xác nhận dự cảm của mình là thật hay giả, hắn vẫn không thể buông bỏ tảng đá đang đè nén trong tim kia.
Mục đích mà hắn trở về thư viện lần này cũng rất đơn giản. Dù là hồi cung hay đi đến tòa Kiếm thành ở phương Đông kia, chắc chắn hắn sẽ phải gặp gỡ những mối nguy hiểm khó mà lường trước được. Hắn cần phải nhanh hơn một chút, nhưng chiếc xe lăn mà hắn đang ngồi quả thật đã quá chậm rồi.
Thư viện có một vị Lục tiên sinh cực kỳ am hiểu phương pháp xảo tượng thiên công. Lúc ấy Lục tiên sinh có nói, đây là lần đầu tiên lão đóng xe lăn trong cả cuộc đời này, thế nên khó tránh khỏi việc gượng tay gượng chân, thôi thì cứ xài tạm trước đã.
Tuy Ninh Thần vẫn cho rằng chiếc xe lăn này tốt hơn những gì mà Lục lão nhận định, nhưng dù gì đi nữa thì hắn cảm thấy nó đã khá chậm rồi. Hắn bắt buộc phải trở về đổi một chiếc khác.
Vốn dĩ hắn định chờ đến khi thực lực của mình mạnh hơn một chút, mạnh đến mức đủ sức tự bảo vệ bản thân, sau đó mới dấn thân đến Kiếm thành ở phương Đông để tìm Mộ Thành Tuyết. Thế nhưng mà, rốt cuộc hắn vẫn không phải là một kẻ có đủ kiên nhẫn. Có thể nhẫn nhịn lâu như vậy, đây đã là mức giới hạn của hắn rồi.
Hắn đã làm theo lời Phu tử, đi một chuyến đến phương Bắc để cởi bỏ khúc mắc, đồng thời cũng là một loại rèn luyện. Từ trước đến nay, hắn đều sống dưới sự bảo bọc của Trưởng Tôn, gian truân rất nhiều nhưng trưởng thành rất ít. Dù sao đi nữa, mỗi một người cần phải tự đi trên chính con đường của bản thân, và hắn cũng không ngoại lệ.
Đối với con đường trở về này, hắn đã có mục tiêu rõ rệt, thế nên tốc độ đi đường nhanh hơn lúc trước rất nhiều. Mỗi khi đi ngang qua một địa phương mới, con ngựa trắng nhỏ rất hưng phân, trong khi tâm tình của Ninh Thần vẫn mãi ảm đạm như cũ. Bởi vì, hắn dần muốn phát điên lên với tờ giấy màu vàng từng lấy được trên khu vực tế đàn kia.
Công pháp ghi chép trong tờ giấy ấy rất mạnh, nhưng yêu cầu tu luyện cũng cao đến mức hù chết người. Mỗi một chiêu thức trong đó đều ghi thẳng thừng ra rằng, phải có tu vi thấp nhất là Tiên thiên mới có thể tu luyện.
Ninh Thần vô cùng bất mãn. Nếu hắn đạt đến cảnh giới Tiên thiên, vậy còn luyện dăm ba cái chiêu thức này làm chi? Thay vào đó, cứ vận dụng tu vi cao siêu mà tát một phát chết luôn đối thủ cho nhanh gọn.
Đã không thể tu luyện chiêu thức, nhưng về phần tâm pháp thì hắn có thể tham khảo sơ qua. Không gian của luồng khí xoáy tại đan điền bên trong cơ thể rất lớn; chỉ cần không sợ chết, hắn vẫn có thể chứa đựng thêm nhiều chân khí mang các thuộc tính khác nhau.
Đáng tiếc, toàn bộ tinh hoa của trang giấy này đều nằm ở phần chiêu thức. Tuy tâm pháp cũng không phải loại tầm thường, nhưng nếu không phối hợp cùng chiêu thức thì chẳng thể phát huy ra được uy lực đáng gờm nào cả.
Tin tức tốt duy nhất chính là, phương pháp vận hành kinh mạch của 2 trang giấy hoàng kim này không hề xung đột nhau. Nói rõ hơn, nếu hắn luyện, cũng không bị đột tử.
Sau đó, hắn bắt đầu luyện.
Đương nhiên, hắn vẫn chọn công pháp của tờ giấy màu vàng đầu tiên làm chủ đạo, còn bộ công pháp thứ hai này chỉ dùng làm công cụ dự phòng.
Mười ngày sau, đôi người – ngựa đầy vết phong trần mệt mỏi cũng đã về đến thư viện.
Mà lúc này, học sinh tại thư viện cũng vừa bắt đầu khai giảng.
Sau khi trở về, Ninh Thần bái kiến Phu tử trước tiên. Mới qua hơn một tháng, trông Phu tử càng già hơn, nhưng trông thoáng qua thì thấy tinh thần vẫn vô cùng tốt.
Phu tử rất thích con ngựa trắng nhỏ; Ninh Thần dứt khoát để tên này ở lại, sau đó tự mình đi tìm Lục tiên sinh.
Nơi ở của Lục lão cũng không nằm trong khuôn viên thư viện, mà ở tại một tòa cô viện hẻo lánh cách thư viện ước chừng 3 dặm.
Lục lão thích an tĩnh, đặc biệt là khi nghiên cứu ý tưởng mới thì cực kỳ ghét việc có kẻ quấy rầy xung quanh. Tuy nhiên, Ninh Thần lại cảm giác mình rất hợp tính với lão đầu kỳ quái này.
Khi Ninh Thần đến chỗ ở của Lục tiên sinh, cửa chính của căn cô viện đang đóng lại. Ý tứ rất rõ ràng, chính là không hoan nghênh bất cứ ai đến đây.
Hắn biết, lúc này lão đầu quái dị kia hẳn là còn đang nghiên cứu mấy món đồ linh ta linh tinh gì đó. Thế cho nên, hắn cũng không hề sốt ruột, mà chỉ ngồi yên ngoài cửa, im lặng chờ đợi.
Không lâu sau, một giọng nói nóng nảy vọng ra từ bên trong căn cô viện, “Vào đi!”
Ninh Thần mỉm cười, đẩy cửa tiến vào, để rồi trông thấy một lão đầu lôi thôi lết thết đang ngồi loay hoay gì đó giữa một đống gỗ hỗn loạn.
“Lục lão!”
“Ngươi còn chưa chết à?”
Nghe lời chào của hắn, dù Lục lão đầu không ngẩng đầu lên thì cũng có thể biết người tới là ai. Chiếc xe lăn kia là do lão làm, dĩ nhiên vừa nghe âm thanh là có thể biết được.
Ninh Thần bật cười, đáp, “Lục lão lo xa rồi. Tiểu tử còn chưa muốn chết...”
Nhưng khi còn chưa dứt lời, hai tròng mắt của Ninh Thần đột nhiên co rụt lại. Trong nháy mắt, hắn dùng tay phải rút thanh Mặc kiếm ra, chắn ngang trước người. Sau một tiếng ‘Đùng!!!’, cả cơ thể và xe lăn của hắn trượt ra xa 3 trượng.
“Tốt lắm! Tiến bộ nhiều đấy.”
Lục lão vỗ tay, cũng đại khái hiểu được lý do mà Ninh Thần tới đây. Chiếc xe lăn này quả thật là đã chậm rồi.
“Khụ khụ...”
Ninh Thần cảm giác rất tức ngực, nôn nhẹ một ngụm máu tươi. Hắn trừng mắt nhìn lão đầu trước mặt, tức giận nói, “Lục lão đầu! Lão chưa qua hẳn thời kỳ mãn kinh à?”
“Thời kỳ mãn kinh?”
Lục lão không rõ ý nghĩa của cụm từ này là gì.
Ninh Thần lau đi vết máu trên khóe miệng, bảo: “Ý là, khen lão thông minh đấy.”
Lục lão gật đầu, “À! Vậy cả nhà của ngươi đều là thời kỳ mãn kinh!”
“...”
Ninh Thần câm miệng ngay lập tức. Hắn biết, lão già này có mồm mép còn khó đối phó hơn vẻ bề ngoài rất nhiều. Người già thành tinh, đây là câu tục ngữ hoàn toàn chính xác.