"Tiểu Đường đang ở nhà sao?"

Ông Triệu ngồi trên chiếc xe hơi, mắt dán vào tờ báo đang cầm trên tay, nhàn nhạt mở lời với người vợ bên cạnh hỏi về tình hình của cô con gái nhỏ.

"Không, con bé sang nhà Giai Kỳ học nhóm đã hơn mười ngày rồi, tôi có gọi điện hỏi thăm nhưng chỉ Giai Kỳ bảo con bé đã ra ngoài mua thêm đồ dùng nên cũng không hỏi thêm, bọn chúng chăm học như vậy thật đáng mừng."

Bà Triệu thản nhiên trả lời chồng, đầu nghiêng nhẹ tựa vào vai ông một cách yêu thương sau bao ngày xa cách.

"Tài xế, anh chạy nhanh nhất có thể cho tôi."

Ông Triệu trầm mặc một lúc, mặt hiện diện sự bất an, gấp tờ báo đặt sang bên cạnh, lên giọng hối thúc bác tài xế phía trước.

"Sao ông có vẻ gấp gáp vậy? Có chuyện gì xảy ra với Tiểu Đường hả?"

Ông Triệu thường khi rất chậm rãi và ung dung, bỗng dưng hối hả như thế ắc hẳn là có chuyện, với cương vị một người vợ, một người mẹ, bà Triệu tỏ ra lo lắng, gương mặt tái nhợt, sốt ruột hỏi.


"Tiểu Đường không sao, về nhà trước đã."

Ông Triệu thở dài ngán ngẩm, nhớ đến lời hứa trước khi rời đi, ông thật sự mong rằng con bé đã giữ lời đến ngày hôm nay.

.

Ông Triệu mở cửa nhà, vội vàng di chuyển đến phòng thí nghiệm, phía sau còn nắm chặt tay bà Triệu kéo theo. Trước cửa phòng vẫn còn đóng chặt, bỗng dưng căng thẳng bua quanh lấy ông, mồ hôi chảy ra mỗi lúc một nhiều hơn, tự viễn tưỡng ra cảnh Tiểu Đường sử dụng chiếc máy và đã đi suốt khoảng thời gian ông đi công tác, điều đó càng làm ông lo sợ. Hít một hơi thật sâu, tay nhẹ nhàng vặn cần chốt, cánh cửa chậm rãi mở ra, tầm nhìn phía trong bắt đầu lộ diện.

Chiếc máy vẫn im lìm nằm đấy cùng màn hình hệ thống tối đen như mực, vội vàng tra công tắc khởi động, kiểm tra từng tư liệu một đều vẫn như cũ, chưa có điều gì bất thường, ông Triệu mới thở phào nhẹ nhõm, cùng vợ mình rời khỏi.


Bước ngang phòng Tiểu Đường, ông tiện tay mở cửa bước vào, có chút giật mình khi Tiểu Đường vẫn đang ở đây, có cả An Kỳ và một người bạn khác.

"Ba mẹ!"

"Chào hai bác!"

"Không phải con đang bên nhà Giai Kỳ làm bài nhóm? Tại sao lại về, đã xong rồi à?"

Ông Triệu thấy Tiểu Đường bằng xương bằng thịt đang nằm trên giường cất tiếng chào ông, ông liền tự cho rằng bản thân đã nghĩ quá nhiều, ông nên tin tưởng vào đứa con gái của mình.

"Bài của nhóm chúng con cũng sắp hoàn thành rồi, các bạn còn lại sẽ lo tiếp phần còn lại, với An Kỳ gọi bảo bạn em ấy cần tham khảo bài luận lần trước của con để làm bài tập nên về nhà giúp đỡ, trùng hợp ba cũng vừa về đến, vậy là con sắp được thử chiếc máy rồi đúng không?"

Tiểu Đường niềm nở, tỏ ra thích thú với việc sắp được xuyên không lần nữa theo đúng kế hoạch vừa bàn với An Kỳ, Thư Hân trước khi ba cô về đến nhà.


"Ta vừa được nhà khoa học bên Mỹ giới thiệu về một bộ đàm có thể kết nối trò truyện ở hai không gian khác nhau, sau khi gắn xong chúng ta sẽ bắt đầu thử nghiệm."

Dứt câu, ông vô tình lướt mắt về cô gái trẻ xinh xắn đang đứng khép nép bên cạnh chiếc giường, trong nhóm bạn Tiểu Đường thường dắt đến nhà thì cô gái này trông lạ mặt nhất, có vẻ như là lần đầu tiên đến đây nên ông Triệu cất giọng hỏi thêm:

"Đây là bạn cháu phải không, An Kỳ?

"Cậu ấy tên Esther, bạn học của cháu, bạn ấy đến đây tham khảo bài luận giải thích hiện tượng tự nhiên của chị Tiểu Đường để làm bài kiểm tra vào cuối tuần này. Cháu xin lỗi, khi nãy bác gái vội vã đi rước bác nên đã tự ý mời bạn vào nhà." An Kỳ có chút lắp bắp trong câu thoại vừa mới tập chưa đầy mười phút trước.
"Chào hai bác!" Thư Hân bối rối gập người cúi chào sau khi Tiểu Đường dùng chân cọ vào người nàng nhắc nhở.

"Chào con, mấy đứa cứ tiếp tục học đi, học cho tốt vào!" Ông Triệu gật gù, lạnh giọng nói rồi lui người rời khỏi phòng Tiểu Đường đóng sầm cánh cửa.

"Bà có để ý thấy ánh mắt Tiểu Đường nhìn con bé Esther rất lạ không? Ánh mắt sáng rực như thể con bé đang nhìn ngắm bức họa hoàng hậu Ngu Thư Hân vậy."

Ông Triệu cất giọng hỏi vợ, chân vẫn đều bước đi ngược xuống cầu thang gỗ trở về phòng khách. Lúc ánh mắt ông di chuyển đến Esther và hỏi An Kỳ về nàng ấy, ông nhận ra con gái mình cũng đang hướng về cô gái bên cạnh với đôi mắt long lanh, chứa đựng rất nhiều yêu thương, đáng ra ánh mắt đó phải dành cho người bản thân hiểu rõ nhất nhưng theo ông nghe được thì rõ ràng họ cũng chỉ vừa biết nhau.
"Ông lại đa nghi rồi, hai con bé chỉ mới biết nhau làm gì Tiểu Đường lại nhìn Esther bằng ánh mắt đó được, tôi dám chắc với ông trong đầu Tiểu Đường chỉ chứa mỗi hoàng hậu Ngu Thư Hân thôi. Đây là lần thứ hai trong vòng một tiếng ông nghi ngờ con gái mình rồi đó!"

Bà Triệu lắc đầu ngán ngẩm, giọng tỏ vẻ bất lực giải thích với chồng mình, cuối cùng bà cũng hiểu vì sao ông lại hối hả chạy về nhà thì ra sợ rằng Tiểu Đường tự mình trở về quá khứ.

"Hôm nay bà có nấu món canh gà hầm không? Nửa tháng nay, tôi nhớ món canh của bà quá." Ông Triệu chột dạ khi bị vợ phát hiện bản thân đã lo lắng thái quá mọi chuyện, tay ông vờ xoa xoa bụng, miệng không ngừng nịnh hót tay nghề của vợ để bà lờ đi không nói sâu thêm về việc này.

"Tôi biết là ông sẽ nhắc nó mà, sáng qua khi ổng bảo chuẩn bị lên máy bay, tôi đã chuẩn bị làm nó rồi. Vào bếp đi, tôi múc cho ông một bát to."
Bà Triệu tủm tỉm cười, giọng vui vẻ nói cùng chồng, nắm lấy tay ông kéo vào nhà bếp. Ít khi ông Triệu ngọt ngào như vậy, bà thật sự không còn nhớ vấn đề vừa rồi, trong đầu chỉ còn những còn những lời có cánh của chồng.

.

"Qua kiếp nạn rồi! Phù, em có nên đi trả lễ trời đất hay không đây."

An Kỳ thở phào khi cánh cửa khép lại, tay chấp vào nhau, vái lạy tứ phương.

"Chị thật sự cảm ơn em đã không nói chuyện này với mẹ, không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa."

Giọng Tiểu Đường chợt nghiêm túc hẳn như thể công An Kỳ không vạ miệng nói ra rất chi to lớn.

"Chị có biết những ngày qua em cố gắng bịt miệng mình bằng cách ăn rất nhiều đồ ăn vặt hay không? Nói chung là rất khổ sở, chị phải đền bù thiệt hại cho em, không là không xong đâu."

An Kỳ tự hào kể về chiến tích của mình, chiến tích đầu tiên và duy nhất trong hai mươi năm cô có mặt trên trái đất này, không đem chuyện Tiểu Đường xuyên không đi kể cho bất kì một ai.

"Em muốn chị đền bù thế nào đây?"

Tiểu Đường niềm nở ra vẻ phóng khoáng, chân nhịp nhịp trên mặt giường, tay cầm lấy chiếc chăn đặt lên đỉnh mũi hít sâu lấp đầy buồng phổi bằng hương thơm quen thuộc.

"Đây là tất cả những hóa đơn em đã ăn những ngày qua, em cũng nhìn thấy ví của chị trong hộc bàn và em đã thanh toán chúng bằng số tiền của chị."

Lấy trong hộc bàn một xấp hóa đơn cùng chiếc ví đen Tiểu Đường thường dùng đặt lên giường, An Kỳ thản giọng trả lời cùng nụ cười tươi rói.

Hoảng hốt, Tiểu Đường bật dậy cầm lấy chiếc ví mở toang nó ra cầm lấy số tiền còn lại, cô vẫn nhớ rõ số tiền mình để trong ví là một nghìn năm trăm tệ nhưng hiện tại trên tay chỉ vọn vẹn vài tờ một trăm tệ và một số tiền lẻ.

"Em xài hết khoảng đó trong vòng chưa đầy nữa tháng? Đó là toàn bộ số tiền chi tiêu cho cả tháng của chị, An Kỳ!"
Tiểu Đường nghiến răng, gằng giọng hét lớn. Bỗng nhiên trở về biến thành người vô sản, cô chưa bay đến cho An Kỳ một trận đã là may mắn.

"Có ai cho ta biết chuyện gì đang xảy ra có được không? Ta muốn trở về kinh thành, về hoàng cung." Thư Hân cắt ngang cuộc trò truyện quái lạ, ngay lúc này nàng chỉ muốn quay lại triều đình.

"Thư Hân, nghe tớ nói này! Hiện tại chúng ta chưa thể quay trở về, ba tớ sẽ không để chúng ta làm điều đó nếu ông biết tớ đã lén lút xuyên không về quá khứ, ông sẽ tức giận và không cho tớ sử dụng nó nữa." Tiểu Đường đặt chiếc ví xuống, cả người xoay về phía Thư Hân, chậm rãi thuyết phục nàng cho cô thêm một chút thời gian để tìm cách giải quyết.

"Ngày mai Giai Kỳ và Tuyết Nhi sẽ ra sao khi mọi người phát hiện chúng ta đã biến mất, ngươi định để họ tử mạng bất công như thế hay sao? Ngươi nhẫn tâm được nhưng ta thì không!"
Thư Hân phẫn nộ, đôi mắt buồn bã nhìn Tiểu Đường chua xót mở lời. Ngay lúc này, nàng thực sự nghĩ cả đời bản thân sai lầm nhất là tin tưởng Tiểu Đường quá nhiều lần, hiện tại thật đáng thất vọng, không giống với những gì nàng đã mặc định cho cô với hai cụm từ bãn lĩnh và nghĩa khí.

"Ta tin ngươi rất nhiều lần, Triệu Tiểu Đường. Trước khi khoác lên người bộ trang phục này, ta cũng đã quyết định tin ngươi. Lần này, ngươi đã thực sự không nói dối. Nhưng với tính cách ngươi vừa cho thấy, thật sự đáng khinh bỉ, ngươi không dám nói sự thật để trở về thì ta sẽ làm."

Khí thái băng lãnh đến đáng sợ của một vị hoàng hậu khi lạnh giọng xử trí mọi việc làm cho An Kỳ người thường lắm chuyện cũng phải ngậm miệng không dám hé nữa lời khi Thư Hân lia mắt nhìn lấy cô dù chỉ thoáng qua.
"Ngu Thư Hân! Tớ không hề sợ, cậu làm ơn đứng lại, nghe tớ nói rõ đã."

Tiểu Đường rời khỏi giường, từ phía sau vươn người vòng tay ôm chặt lấy Thư Hân kéo ngược vào trong, không để nàng vặn nắm chốt cửa rời khỏi phòng.

"Em... em xuống nhà chơi, hai chị cứ nói chuyện với nhau vui vẻ."

Cảm giác được sự ngột ngạt bao trùm không khí, An Kỳ vội vàng tìm cớ trốn, mặc hai người đó nói chuyện có ổn thỏa không, cô cũng nên tìm chốn nương thân trước khi ông bà Triệu phát hiện ra sự thật.

Cánh cửa lần nữa đóng sầm, An Kỳ trao trả không gian riêng cho hai người.

"Ta ra lệnh cho ngươi, mau buông ta ra."

Thư Hân vùng vẫy, giọng tức giận quát. Tay dùng sức tách vòng tay Tiểu Đường đang khóa chặt phần eo của nàng nhưng vô ích, một nữ nhân từ nhỏ đã là tiểu thư khuê cát chân yếu tay mềm như nàng thì làm sao có thể bì lại Tiểu Đường, một cô gái mạnh mẽ của tương lai.
"Tớ không buông, cậu nghe tớ nói xong đã."

Tiểu Đường bế thốc Thư Hân lên cao, từng bước một đem nàng trở về phía giường, hạ người chiếc đệm êm ái mặc kệ nàng vẫn còn trên người vùng vẫy la hét quyết liệt.

Hết sức chịu đựng, Tiểu Đường đặt Thư Hân xuống bên cạnh, lấy thế nhảy xổng lên người nàng, dùng hai tay mình khóa chặt tay Thư Hân đặt lên cao, áp sát môi chạm vào chiếc môi đỏ mọng của cô gái phía dưới.

"Cậu chịu im lặng rồi chứ?"

Tiểu Đường nhấc mặt luyến tiếc rời xa đôi môi mềm mại, ngồi thẳng người dậy nhìn lấy Thư Hân đang mở to mắt, cả cơ thể không còn dấu hiệu cựa quậy như ban đầu mà mở lời hỏi.

"Ngươi làm cái trò gì vậy hả?!"

Không biết sức mạnh từ đâu, sau một lúc thẫn người, Thư Hân hất mạnh khiến Tiểu Đường vẫn còn ngồi trên người nàng ngã nhào xuống mặt đất.

"Người bị tổn thất là tớ đó, muốn cậu im lặng nên bỏ cả nụ hôn đầu cho cậu, cậu còn la hét như thể cậu là nạn nhân vậy."

Tiểu Đường bật khỏi sàn nhà, hướng mắt về Thư Hân, tay đưa lên môi nhẹ nhàng lau đi vết son đỏ vươn lại sau lần chạm môi vừa rồi.

"Hai nữ nhân làm sao có thể làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy..."

Thư Hân ngượng ngùng, liên tục dùng tay quệt qua lại phần môi của chính mình đến nỗi son môi lem cả ra ngoài khuôn miệng.

"Môi cậu lấm lem hết rồi kia, đừng lau nữa."

Tiểu Đường từ hướng nhìn trên cao xuống thấy rõ hành động Thư Hân vừa làm, nhanh nhảu bảo nàng dừng lại, đưa tay rút lấy một chiếc khăn ướt trong hộp đặt ở bàn học, cúi người lau sạch cho nàng.

"Cậu còn la hét hay muốn rời phòng tìm ba mẹ tớ, tớ sẽ lại làm như vậy, cậu nên ngoan ngoãn nghe tớ nói trước khi làm những việc không suy nghĩ. Cậu là hoàng hậu, đâu phải trẻ con mà nghĩ không thấu đáo, hành động lỗ mãn như vậy."
Lần nữa, Tiểu Đường cố ý cúi mặt đến gần khuôn mặt đang dần đỏ lên vì ngượng của Thư Hân, giọng điệu quở trách kèm trêu ghẹo. Cô chợt phát hiện ra, cảm giác chọc ghẹo vị hoàng hậu dường như thú vị hơn nữ tỳ của nàng ấy rất nhiều.

"Ta hứa, không tụy tiện la hét hay rời đi, ngươi tránh xa ta ra."

Dùng tay đẩy mặt Tiểu Đường ra xa giữ khoảng cách an toàn, Thư Hân quay mặt về phía ngược lại che đậy đôi gò má đang ửng hồng.

"Cậu còn xưng hô xa lạ tớ cũng sẽ hôn cậu."

"Đừng có mà quá đáng!" Thư Hân bật dậy, mắt lườm lấy Tiểu Đường, lạnh giọng mở lời cảnh cáo.

"Tớ vẫn quá đáng đấy, cậu có chịu xưng hô như bình thường không hả?"

Vẻ mặt gian xảo kèm giọng dò xét, Tiểu Đường từng chút một đẩy người về phía Thư Hân, đến khi nàng lui đến thành giường thì dùng hai tay chắn ngang khiến nàng muốn thoát thân cũng chẳng được.

"Được thôi, cậu đã vừa lòng chưa?"

Thư Hân đặt lòng bàn chân yên vị trên phần bụng Tiểu Đường rồi duỗi thẳng đôi chân thẳng tắp đẩy cô ấy xa hết mức có thể.

Tư thế hết sức ám muội này, Tiểu Đường vô tình chuyển ánh mắt xuống nơi không cần thiết, không may rằng Thư Hân kịp nhận ra điều đó, giáng cho cô một cái tát rõ đau cùng ba từ "Vô liêm sỉ".

"Tớ cũng là con gái cơ mà, tại sao lại đánh tớ?" Tay xoa nhẹ gò má trắng nõn nổi lên vài tia đỏ hồng, Tiểu Đường uất ức nói.

"Cậu đáng bị như vậy! Cậu mau nói rõ những điều cậu muốn nói, không còn thời gian để buôn chuyện phiếm đâu."

Dùng chiếc chăn to che lấp phần thân dưới, Thư Hân cùng giọng điệu nghiêm nghị thường khi ra lệnh cho Tiểu Đường, trong mắt nàng, Tiểu Đường bây giờ thực sự đáng ghét vô cùng.

Cơn đau trên gò má cũng đã dịu đi, Tiểu Đường cũng không muốn phí thời gian nữa, di chuyển đến chiếc balo lấy ra gói giấy cất giữ thành phần lưu hương của Tô Đoan đem đến trước Thư Hân mà đưa cho nàng ấy.

"Cậu xem cái này đi."

"Tớ lấy được chúng trong tay của nô tỳ Ninh Hinh cung và được biết đây là mùi lưu hương thường ngày hay dùng của nàng ta."

Nói đến đây, Tiểu Đường cầm chiếc là năm cánh đặt lên trên những loại lá thông thường khác nói nói tiếp:

"Loại lá này rất giống với lá cần sa của tương lai, nó có tác dụng gây ảo giác và gây nghiện, sử dụng càng lâu sẽ hủy hoại hệ thần kinh trong não bộ rất nhiều, nặng nhất có thể đột tử."

Chưa cần nghe hết Thư Hân đã dần dần hiểu rõ mọi chuyện, tiếp lời Tiểu Đường:

"Hoàng thượng đang được Tô Đoan quý phi cho dùng loại lưu hương này, nàng ta rõ ràng có ý định tạo phản chứ không chỉ riêng là muốn chiếm lấy ngôi hoàng hậu."

"Nhưng chỉ là suy đoán vì thời đại xưa không rõ loại lá cần sa này đã tồn tại chưa hay chỉ là một bản thế giống nhau nhưng lại khác nhau về tác dụng, cần phải xét nghiệm mới có thể nói đúng về nó. An Kỳ và hai người bạn mình đều đang học khoa dược, có thể nhờ bọn họ kiểm tra."

Hạ người xuống chiếc ghế cạnh bàn học, Tiểu Đường lấy một quyển vở, ghi chép những việc cần làm tiếp theo trong hai ngày nữa.

"Nhưng vào ngày mai, Giai Kỳ và Tuyết Nhi sẽ phải chết, bỏ mặt họ sao? Đây mới là chuyện quan trọng." Thư Hân không khỏi lo lắng, cắn môi.

"Có lẽ cậu chưa biết, ba ngày ở tương lai chỉ bằng một ngày của quá khứ, chúng ta cố gắng làm xong mọi thứ trong hai ngày rồi trở lại chắc là vừa đến sáng ngày hôm sau ở quá khứ thôi. Bây giờ chúng ta cần trở lại Phật điện trong triều đình trước tiên, đi theo tớ."
Đóng quyển vở, Tiểu Đường mở tủ cầm lấy một chiếc balo khác, cho vài thứ cần thiết, tiện tay mở chiếc két nhỏ gom hết tiền tiết kiệm cho vào ví.

"Trở lại được sao?"

Thư Hân chau mày không hiểu, trước đó nói với nàng không thể về giờ lại bảo là đi đến Phật điện, Thư Hân rối mù không thể hiểu Tiểu Đường muốn nói điều gì.

"Cũng là Phật điện nhưng là ở tương lai, đi thôi."

Không đợi Thư Hân đồng ý, Tiểu Đường chủ động cầm chiếc áo khoác dạ dài trong tủ bước đến mặc cho nàng che đi những phần khoe da thịt trên chiếc đầm hồng vì trời ban chiều đã bắt đầu se lạnh. Tiếp theo, nắm lấy cổ tay nàng mà kéo theo sau, mặc kệ Thư Hân có muốn hay là không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play