Chương 103:
Mộ Tấn Dương cau mày, không suy nghĩ: “Buổi trưa tôi có việc, đổi thời gian đi.”
Nói xong, anh hơi sững sờ, dường như trưa nay anh không có kế hoạch gì…
Anh chỉ muốn đến nhà Diệp Du Nhiên.
Cô có thể cho Bùi Chính Thành vào, tại sao lại không cho anh vào!
…
Bùi Chính Thành đang ngồi trên ghế sofa trong sảnh nhìn chằm chằm vào TV xem bóng đá.
Diệp Du Nhiên đặt rau An Hạ đã xắt nhỏ vào đĩa rồi đặt từng cái một lên bàn. Cô thấy trong đó có một đĩa thịt bò quá đầy, cho nên cô chuẩn bị đi vào lấy một chiếc đĩa khác để chia ra.
Cô vừa xoay bàn chân trước vào bếp, đột nhiên điện thoại của Bùi Chính Thành reo lên.
Anh liếc về phía bếp rồi mới trả lời điện thoại: “Cậu làm gì vậy?”
“Mở cửa.”
Chỉ với hai chữ đến từ micro và thế là cuộc gọi gác máy. Với những người không liên quan, phong cách làm việc của Mộ Tấn Dương luôn rất đơn giản và cô đọng.
Hừ! Anh ta biết Mộ Tấn Dương mười năm rồi, vậy sao anh ta có thể trở thành một người không liên quan chứ?
Bùi Chính Thành cảm thấy anh cũng cần phải đến bệnh viện để kiểm tra toàn diện.
Bùi Chính Thành lén lút liếc vài cái về phía bếp. Nhà bếp chỉ đang mở cửa một nửa. Anh thấy An Hạ và Diệp Du Nhiên đang đứng cạnh nhau nói chuyện gì đó, trùng hợp họ cũng đứng đưa lưng về phía anh, vì vậy anh đứng dậy như thể một tên trộm mà đi mở cửa.
Bùi Chính Thành vừa mở cửa đã lập tức hỏi ngay: “Hôm nay cậu không đi khám sức khỏe à? Sao cậu qua đây?”
Mộ Tấn Dương liếc nhìn anh không nói gì.
Bùi Chính Thành tự ý thức được mà ngậm miệng, không thể ngừng suy đoán Mộ Tấn Dương và Diệp Du Nhiên hiện tại là như thế nào.
Vừa bước vào cửa anh đã có thể ngửi thấy mùi vị của lẩu.
Anh đã sống ở đây gần hai tháng, nên cũng đặc biệt nhận thức được cách bố trí của căn phòng.
Vừa bước vào anh lập tức đi tìm Diệp Du Nhiên.
Bùi Chính Thành đi đến bên anh, thì thầm: “Vào bếp.”
Anh nhìn về phía bếp, chỉ nghe thấy một chuỗi những tiếng cười giòn giã, không biết hai cô gái đang nói gì mà lại bật cười như thế.
An Hạ ho một tiếng, thì thầm: “Bây giờ nhìn thấy cây tăm nhỏ là tớ lại nghĩ đến mấy tên tự luyến thôi…”
Diệp Du Nhiên vỗ nhẹ vào cô: “Bùi Chính Thành mà nghe thấy anh ta sẽ đánh cậu đấy.”
“Ai sợ anh ta chứ, vừa trắng lại vừa gầy, nhìn như con gà yếu đuối vậy.” An Hạ nhếch miệng, cầm muỗng khuấy nồi.
Diệp Du Nhiên nhớ ra cô bước vào đây là để lấy đĩa, cô quay sang mở tủ, điểm mũi chân mới miễn cưỡng với tới…
Đột nhiên, một cánh tay mạnh mẽ bất ngờ siết chặt eo cô để ổn định dáng người. Kèm theo đó là một bàn tay to của một người đàn ông xuất hiện trước mắt cô lấy cái đĩa xuống.
Trái tim của Diệp Du Nhiên run rẩy, cô vội vã quay đầu, hàng lông mày sâu và đẹp của Mộ Tấn Dương xuất hiện trước mắt cô.
“Lấy không được cũng không gọi người, tưởng mình mạnh lắm à?” Mộ Tấn Dương thở phào nhẹ nhõm, cầm chiếc đĩa xuống dưới vòi rửa sạch.
Diệp Du Nhiên nhìn anh chằm chằm: “Sao anh lại ở đây?”
Cô đang nói “Sao anh lại ở đây” chứ không phải “Sao anh vào được đây”.
Việc rửa chén của Mộ Tấn Dương dừng nhẹ một chốc, khóe môi anh cong một vòng cung vô hình nhẹ.
“Cái đấy…”
An Hạ lấy can đảm thốt nên: “Anh Mộ, đưa đĩa cho tôi đi.”